Sư phụ tự tay đẩy ta xuống Chư Tiên Đài.
"C/ầu x/in lão thiên ban cho ta một nàng dâu."
Thiếu chủ M/a giới đ/ộc thân bốn trăm năm thành khẩn khấn nguyện sinh thần, rồi thổi tắt bốn trăm lẻ một ngọn nến trước mặt.
Thế rồi ta từ không trung rơi thẳng vào lòng hắn.
Trước khi ngất đi, ta chỉ kịp thấy gương mặt nhăn nhó cùng tiếng gào thét đầy cuồ/ng hỉ:
"Tạ ơn lão thiên!"
1.
Vị thiếu chủ hiếu chiến bỗng tuyên bố đình chiến.
Thiên giới và M/a giới hiếm hoi được yên bình.
Ta tỉnh dậy trong hỗn độn, cảm giác nhầy nhụa khắp người cho biết mình đã trở về nguyên hình.
Gi/ật mình tỉnh táo, ta vội vã túm lấy thứ gì đó che thân.
Nhưng tay ta chạm vào bàn tay ấm áp, đối diện đôi mắt trong veo.
Là nam tử đeo mặt nạ kỳ dị.
Hắn ngồi bên giường, ánh dương chói chang xuyên qua cổ họng mỏng manh lộ rõ mạch m/áu. Ta nuốt nước bọt.
Ta quá suy yếu. Có thể ngửi thấy sinh khí dồi dào trong huyết quản hắn.
Ta không phải tiên nhân. Nguyên hình ta x/ấu xí kinh t/ởm, ai thấy cũng kh/iếp s/ợ.
Xúc tu quái dị, đuôi hồ ly, vảy giao nhân - ta cũng chẳng biết mình là loài gì.
Lạ thay, trong mắt hắn không có chán gh/ét, chỉ toàn mong đợi cùng lo lắng.
Có lẽ hắn là người thứ hai trên đời không sợ ta. Người đầu tiên, là sư phụ.
Khi sư phụ gặp ta, ta không biết ngài biểu cảm ra sao.
Bởi lúc ấy ta chưa mọc mắt, lặn lội trong bóng tối không biết bao lâu.
Chính sư phụ đã ban cho ta đôi mắt đầu tiên.
Sư phụ thường nói: "Ta là chỗ dựa duy nhất của ngươi ở thế gian."
"Chúng ta sẽ bên nhau vạn kiếp."
Nhưng sư phụ... đã thất hứa.
Ngài bắt đầu để ý nhiều hơn đến sư muội.
Phải chăng sư phụ bỏ rơi ta vì nguyên hình ta đáng gh/ê t/ởm?
"Ngươi thấy ta kinh t/ởm chứ?"
Ta không nhịn được hỏi nam tử mặt nạ, cố thu xúc tu khỏi chạm người hắn.
"Không, mắt nàng rất đẹp, giống mẫu thân ta."
Hắn chân thành nhìn ta, tháo mặt nạ.
Đôi mắt hắn sâu thẳm, long lanh.
Không nghi ngờ gì, hắn rất tuấn tú. Tiếc thay khuôn mặt chi chít s/ẹo dữ tợn.
Dĩ nhiên, so với nguyên hình ta, hắn còn kém xa.
Hắn mỉm cười hờ hững, chỉ vào mặt mình rồi đắp chăn cho ta:
"Ta là Ân Ly".
Hóa ra hắn chính là Ân Ly.
Ân Ly, ta từng nghe sư phụ nhắc đến.
Thiếu chủ M/a giới, hỏa kỳ lân duy nhất tam giới, phụ mẫu mất tích bí ẩn.
Dẫu phụ thân hắn có lẽ đã băng hà, hắn vẫn không muốn kế vị M/a quân, chỉ làm thiếu chủ.
2.
Ân Ly biết ta từ Chư Tiên Đài rơi xuống, hiếu kỳ hỏi tội trạng ta.
Ta lừa hắn rằng mình tr/ộm đào tiên.
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt xót thương, hàng mi dài khẽ rủ:
"Mẹ kiếp! Lũ lão bất tử trên trời keo kiệt thật!"
"Một tiểu gia hỏa yếu ớt như nàng ăn được bao nhiêu chứ?"
Nhìn hình hài kinh dị trong gương, ta nghi ngờ mắt Ân Ly có vấn đề.
Hôm sau, ta nghe tin thiếu chủ M/a giới tập kích Thiên cung, đào tr/ộm nửa vườn đào tiên.
Ta ít khi ăn đào tiên. Sư muội Ngọc Hằng thích ăn, sư phụ từng tặng nàng một cây.
Đào tiên trăm năm trổ hoa, ngàn năm kết trái, linh lực dồi dào giúp tu luyện.
Giờ đây ta có cả vườn đào tiên.
Ân Ly đem số cây tr/ộm được trồng khắp viện tử.
"Chúng ta tr/ộm đào tiên không sao chứ?"
"Đây gọi gì là tr/ộm? Ta đại thiếu chủ M/a giới! Đây là mượn tạm." Hắn trơ trẽn đáp.
Ân Ly còn nói, nếu đủ người thì hắn sẽ đào hết, chẳng để lại cho lũ tiên keo kiệt.
Mùi đào thơm ngát khắp vườn. Ta nhìn Ân Ly đang trèo cây hái quả.
Hắng giọng, ta hét với hắn:
"Ân Ly, ta tên Thiều Thiều!"
"Gì cơ? Nàng muốn đào đào!" Ân Ly ngoáy tai.
"Nàng đợi tí, ta chọn trái to nhất!"
Hừm, hình như tai hắn cũng không tốt lắm.
3.
Có lẽ đồng cảm vì dung mạo x/ấu xí, Ân Ly đối đãi ta rất chu đáo.
Mỗi ngày vô số bổ phẩm đưa vào phòng, nhưng ta hồi phục chậm.
Bởi ta là quái vật ăn thịt sống. Linh chi đào tiên vô dụng với ta.
Trước kia sư phụ cho ta ăn nội đan tu tiên và yêu đan.
Càng ăn thứ kinh t/ởm ấy, nguyên hình ta càng x/ấu xí.
Nhưng ta không có lựa chọn. Ta phải dùng m/áu nuôi dưỡng tâm mạch Ngọc Hằng.
Mạng ta là sư phụ c/ứu. Sư phụ nói mạng ngài là Ngọc Hằng c/ứu, nên mạng ta cũng thuộc về nàng.
Nhưng lần này ta không bảo vệ được Ngọc Hằng. Có lẽ trăm năm hao tổn quá nhiều.
M/áu ta không đủ dưỡng lực, khiến mặt nàng xuất hiện vết nhăn li ti.
Thế là ta bị đẩy xuống Chư Tiên Đài.
Ta không hiểu. Hôm trước sư phụ còn nói muốn ta sống vạn vạn năm.
Ngài còn tặng ta khối ngọc óng ánh mà ta không nỡ đeo.
Sư phụ bảo ta không phải tiên, Chư Tiên Đài chẳng làm hại được, chỉ tổn thương ngoài da.
Đáng cười thay, nỗi đ/au thể x/á/c của ta chẳng bằng một vết nhăn trên kẻ sắp ch*t.
4.
Dẫu bổ phẩm vô dụng, nhờ Ân Ly ngày ngày chăm sóc, ta đã hóa hình người nhưng vẫn yếu ớt.
Nhân hình ta khác xa nguyên hình.
Sư phụ từng nhìn ta sửng sốt hồi lâu.
Da trắng môi hồng, dáng vẻ đáng yêu kiều diễm.
Ân Ly sợ ta buồn, dẫn tả hữu hộ pháp đến múa vui. Chưa vào cửa đã thấy ta trần truồng.
Hắn lập tức xoay người đ/á bay hai hộ pháp.
"Mẹ kiếp! Không mặc quần áo để người khác thấy!" Hắn lẩm bẩm.
"Mẹ kiếp!" Ta bắt chước.
Hắn vội bịt miệng ta:
"Đừng học theo! Đừng học theo!"