Ch*t ti/ệt!
Tôi đẩy ra cách lần sau."
Chỉ lần duy nhất, mong đừng điều.
Tôi nhanh bước đi tìm Lâm Tây.
Không thể tiếp tục nói chuyện này được nữa.
Gió đêm lành lạnh xua tan nóng khiến tỉnh táo đến đối thế nào.
12.
Xe gọi mãi và mọi tìm mấy homestay quanh đây tạm đêm.
Dù cao điểm mùa lễ nhưng vẫn còn vài phòng trống.
Theo họ, và Lâm Tây quyết cùng, homestay đủ chỗ cho bảy người.
Tới nơi, và Lâm Tây sẻ phòng.
Nghỉ ngơi được tỉnh dậy đã trưa.
Điện thoại rung liên hồi.
Có gọi rất nhiều.
Là tôi.
Muốn lờ đi được.
Tôi bước ra hành lang, phòng lặng, lẽ mọi vẫn chưa dậy.
Tôi ra công gọi lại cho bà.
Chưa đổ hai hồi chuông đã thấy giọng ch/ửi rủa xối xả, điện thoại ra xa tai.
"Đồ con hoang! Mẹ nuôi mấy năm bằng đổ à? Mày tr/ộm mẹ. cái thứ dụng như mày, chẳng trách thằng cha khốn nạn kia đi. Hai triệu đâu? Khó khăn lắm mới vòi được giờ cầm nhầm à? Đó là công nuôi mấy năm nay!"
Tôi nhăn đầy gh/ê t/ởm, cau nhất, đó con. đó con bị viêm ruột thừa, là lỗi con. thể tùy tống ta, nếu họ kiện l/ừa đ/ảo con sẽ can thiệp. Thứ hai, ly hôn, cả và ông chưa cho con tự con ra học đại học tự trang trải. Vậy nên đừng hỏi con về hai triệu nữa, con gì để nói."
Nói xong cúp máy số.
View homestay này khá ổn, ít nhất khiến tâm trạng đỡ tồi tệ hơn.
Tiếng động sau vang lên, lại.
"Muốn ngắm không?"
Chu thả bước tựa vào lan can cùng tôi.
"Tôi ra th/uốc."
Hàm ý là tình nghe lỏm cuộc chuyện.
Tôi khẽ: nghe chẳng sao, chắc nhà tôi."
Nạn nhân đây mà.
Nhưng thắc mắc: lại sẵn lòng ngốc nghếch thế?"
Hai triệu dễ như không.
"Lúc đó thấy sốt sắng thế, tưởng mình đ/á chỗ hiểm rồi." Anh ngậm th/uốc môi, "Lúc đã nghĩ việc chăm sóc cả đời."
Tôi vỗ vào tay anh: "Cho điếu."
Anh "Thôi, hại sức khỏe lắm."
Tôi mặc kệ, gi/ật th/uốc miệng anh.
Hít hơi, khói xộc vào khiến giàn giụa.
Quá gắt.
Chu nhàng lại th/uốc, dập tắt lan can, giọng trầm "Đừng nữa."
Tôi anh: "Hồi nổi lo/ạn tuổi từng gi/ật th/uốc bố để hút. Sau ổng bồ nhí, gặp lại nữa. Dần dần th/uốc."
Chu lạnh như chỉ "ừ" tiếng.
Tôi tiếp tục: "Rồi tái hôn. thành thãi, chẳng được ai chiều."
Thở n/ão cuộc đời là đống hỗn độn.
Tôi khẩy, như chế giễu chính mình.
Thôi kệ.
Tôi vẫy "Tôi vào nướng chút."
Khi bước qua ngưỡng cửa, bất ngờ tay kéo lại.
Chu ôm chầm trong mắt.
Hương mát lạnh phả vào mặt.
Cằm lên đỉnh đầu tôi, giọng vẫn pha bỡn cợt: "Hôn hôn rồi, ôm cái được chứ?"
Tôi ngập ngừng, đẩy ra, xòa: "Tạm cho ăn vạ lần này."
"Tôi đi đây."
12.
Từ hôm trở về trường, thường xuyên gặp Dật, hay hơn do lui net quá thường xuyên.
Những cuộc đối thoại chúng chỉ xoay quanh:
Chu Tao sắp qua net, mì tôm + xúc xích.
Tôi: Ừ.
Chu mì + xúc.
Tôi: Ừ.
Chu rồi, mì xúc.
Tôi: Ừ.
Chu xúc đê.
Nhìn lại sử chat, bật cười.
Hôm nay vẫn chưa điện thoại đôi lần.
Chà, thức đêm game nhiều thận yếu mất.
Đang mơ màng bỗng bật khúc khích.
"Cười gì thế?" xuất hiện trước quầy.
Tôi gi/ật b/ắn người.
Chu lấn xem điện thoại tôi.
"Ôi dào, xem sử chat bọn mình Anh nhếch lấp lánh tiếu ý, "Nhớ hả?"
Bị chọc tim đen, bực bội: "Ai thèm Anh tự nào à?"
Anh bĩu môi, nhịn cười: "Được rồi, vừa việc nên muộn." Rồi túi cho tôi.
Tôi giơ "Đưa đây."
Ai rảnh đùa cợt anh?
Anh ngoan ngoãn đưa, ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi đứng dậy cốc nước.
Bỗng mắt, đổ nghiêng về trước.
Bàn tay lớn đỡ eo tôi.
Giọng đầy lo lắng: "Sao thế?"
Ngồi xuống xoa đầu, "Chắc hạ đường dạo này mệt quá."
Lớp học dày đặc, lại còn net, đủ giấc.
Chu chép miệng.
"Cô nhất đây à?"
"Làm đây tốt Nhàn hạ, chỉ thiếu thôi.
Chu cúi mi, ngập ngừng nói gì.
Tôi an "Thôi, sao, nãy ăn tối ăn uống giờ là ổn."
Anh đầy bất lực: "Mai cuối tuần, đi chuyến."