Tôi nghe Thẩm Thụy thở dài một hơi dài.
Rồi anh nhặt một quả vải thiều lên: "Ừ, cũng được đấy."
Đưa cho tôi một quả khác: "Hôm nay luyện biểu cảm tốt đấy, nghỉ đi."
Hệ thống: "Hê hê hê độ hảo cảm đạt 80 rồi nha, chỉ còn 20 nữa là thành công~"
Đêm đó tôi cuộn mình trong chăn nghe tiếng thở của Thẩm Thụy đến gần sáng.
Trong lòng nghĩ, nếu thật sự yêu đương thì cũng không tệ.
15
Hai tập cuối đón thêm hai khách mời.
Một nam một nữ, cô nàng diễn viên kia đúng là người tôi biết, từng đóng phim mạng đình đám, mới nổi gần đây, đẹp đúng gu tôi đến phát đi/ên.
Muốn sờ, muốn ôm ấp.
Còn gã kia... phải nói sao nhỉ?
Muốn tồn tại trong showbiz, nếu không có nhan sắc thì ít nhất phải có giọng hát hoặc diễn xuất đỉnh chứ?
(Dĩ nhiên chồng tôi có cả ba.)
Nhưng anh chàng này...
Nếu không nhầm thì chỉ có "năng lực tiền mặt" cứng mà thôi.
Cả ngày hôm nay cô nàng diễn viên quay cực kỳ khổ sở.
Bất kỳ sinh vật sống nào cũng nhận ra sự quấy rối từ vị "thái tử gia" nào đó.
Tôi liền đi hỏi thăm Lý Kỳ Mặc về lai lịch hắn.
"Là con thứ của tập đoàn XX đang nổi gần đây, hình như đang theo đuổi cô diễn viên này."
"Hậu trường không cứng lắm, chỉ là nhà mới phất thôi, cũng không phải thái tử, tối đa là nhị hoàng tử. Đút tiền cho chương trình cả triệu đô để được tham gia."
X/á/c định không gây rắc rối cho Thẩm Thụy, tôi bắt đầu đóng vai bức tường ngăn cách.
Trước ống kính, nhị hoàng tử lịch sự đưa nước cho cô gái. Khi máy quay lia đi, hắn liền sờ tay cô ấy.
Tôi run tay làm đổ nước lên tay cô nàng.
"Ôi xin lỗi, em đi rửa tay nhé?"
Chiều chơi trò chơi, hắn cố ý áp sát vào lưng cô gái.
Cô nàng suýt khóc.
Tôi duỗi chân trái xinh đẹp -
Nhị hoàng tử úp mặt xuống thảm xốp.
Để tạo vẻ chân thật, tôi còn vô tình làm Trình An An và Tiểu Lý Tử ngã theo.
Bình luận: [Khương Nặc chơi game như Tần Thủy Hoàng sờ điện - thắng không tưởng!] [Có ai thấy nam khách mời mới kỳ cục không?] [Đồng ý...]
Cả ngày hôm nay mệt mỏi hơn mọi khi.
Nhưng tôi vẫn không ngăn được.
Tối hôm đó khi kết thúc ghi hình, nhị hoàng tử phát cả trăm bao lì xì trong group, dụ mọi người xuống sảnh khách sạn.
Dưới sảnh, vòng nến đỏ bao quanh tòa nhà.
Khi cô gái bước ra, trực thăng rải hàng tấn cánh hồng.
Những đám mây đỏ sậm đổ ập xuống đầu cô.
Tôi siết ch/ặt tay.
Cảnh tượng này tôi từng thấy.
Hồi đại học, chắc ai cũng chứng kiến cảnh cầu hôn bằng nến hoa dưới ký túc xá.
Chỉ khác là hoa nến đắt tiền hơn.
Những kẻ lợi dụng dư luận và không khí ép các cô gái ngại ngùng phải nhận lời.
Đồ đểu cáng, không phân biệt giàu nghèo.
Nhị hoàng tử ôm eo cô gái: "Em có muốn làm thiếu phu nhân tập đoàn XX không?"
Tôi thấy ánh lửa phản chiếu giọt lệ trên lông mi cô ấy.
Tại sao?
Ai bảo đàn bà đều ham tiền?
Phụ nữ yêu tiền là yêu sức mạnh tự thân, yêu quyền làm chủ cuộc đời.
Sao chấp nhận tình yêu bị gọi là vật chất, còn từ chối con nhà giàu lại thành không biết điều?
Tôi nhìn những ngọn nến xa xỉ.
Nến vuông Loro Piana, hơn 3 triệu một cây, chạm khắc tinh xảo, giờ xếp thành trò domino.
...Domino.
Trong góc khuất, tôi đ/á đổ một cây nến.
Ngọn lửa như sợi chỉ đỏ cứng đầu lan dần, bao vây tất cả.
Tôi hét: "Ch/áy rồi! Gọi 113!"
Thực ra chẳng thể gây hỏa hoạn.
Nhưng mọi người hỗn lo/ạn.
Nhị hoàng tử đẩy cô gái ra, chạy thục mạng.
Định lẻn ra chỗ tối, không ngờ Thẩm Thụy từ phía bên kia ngọn lửa lao về phía tôi.
Hệ thống: [Hình như có lỗi]
[Tại sao đồng thời hiện 3 thông báo?]
[Độ hảo cảm max, nhiệm vụ thành công... nhưng thất bại?]
16
Tôi quên mất đã bị Thẩm Thụy kéo đi thế nào.
Chỉ nhớ ánh mắt anh phức tạp hơn bất kỳ vai diễn đoạt giải nào.
Hỗn hợp lo lắng, kinh ngạc và... hân hoan tột độ.
Anh lôi tôi vào phòng VIP.
Như báu vật, anh lập tức kiểm tra toàn thân tôi xem có bỏng không, dù thở gấp vẫn không ngừng hỏi.
Anh đặt câu hỏi khó hiểu: "Chuyện này... em từng làm rồi phải không?"
Tôi ngơ ngác: "Chuyện gì? Em chưa đ/ốt lửa..."
"Không phải." Lần đầu thấy anh ngắt lời tôi, "Em đã từng giúp các cô gái bị quấy rối như thế này chưa?"
"Hả?"
Tôi vò tóc nhớ lại: "Dạo gần đây thì không... Nhưng hồi đại học thì có. Anh biết mà, tháng nào cũng có kẻ tỏ tình dưới ký túc xá."
"Em thường làm gì?"
"Dễ ợt." Ký ức ùa về, "Ban ngày thì bảo kiểm tra phòng, ban đêm họ thắp nến thì gọi bác quản lý dập lửa, đám đông tự tan. Tan rồi thì các cô ấy sẽ dám từ chối... Sao à?"
Ngẩng lên, tôi thấy mắt Thẩm Thụy rực lửa.
Anh thì thầm câu khiến tôi càng bối rối: "Hóa ra là em."
Anh mở rộng vòng tay rồi đột ngột dừng lại, giọng run run: "Khương Nặc... Anh... có thể ôm em không?"
Dù không hiểu, nhưng nhìn đường cong eo thon in qua lớp vải khi anh giơ tay...