Trận đấu cao cấp

Chương 7

15/06/2025 05:08

Mọi đều trong đám cưới Thừa vì c/ứu tình đang mà trở thành phế đôi chân dậy, giờ vẫn tỉnh. Còn thì bị h/ủy ho/ại nhan sắc, mặt ta t/ởm. chưa thăm nom phu của mình. lạnh lùng chế nhạo: 'Hắn đã trọng con điếm đứa con hoang đó đến thế, thì đời đời kiếp kiếp hãy ch/ặt nhau đi, dù sao chỉ đồ phế vật.'

Thấy đến, cô ta lập đổi dịu dàng: Thụ, cuối cùng đến thăm rồi.'

Tôi múc thêm bát đút cô: 'Chị cần dưỡng thương, đừng nóng gi/ận nữa.'

Tần rúc vào lòng nũng nịu: lắm, thấy mọi chê quái vật, tất đều em.'

Tôi thờ đáp: 'Chẳng còn sao?'

mặt lấp lánh: 'Đúng nhỉ! A Thụ tốt nhất! có em, có lẽ đã trong đám ch/áy đó rồi.'

Vì c/ứu cánh tay bị để lại dài. Mặt cô ta vẫn quấn băng trắng, sưng vếu đầu heo. Ban đầu, cô vào thăm, đến trùm chăn kín đầu. Thậm định t/ự s*t. lại, ngày ngày ở bên an giúp cô lại tự tin. Thực chỉ muốn nhạo đành nén.

Vụ hỏa hoạn vẫn tra, camera đều bị hack nên chưa ra thủ Dĩ nhiên, họ nghi ngờ tôi. Nhưng ra bảo vệ: 'Không A Thụ! Em ấy liều mạng c/ứu mà!' thấy, phía sau lưng, nụ mỉm đầy ẩn của tôi.

Hôm kể chuyện đêm khuya cô. Không cầm sách, ứng khẩu: 'Ngày xửa, có thư khuê các, phu công tử giàu hai thanh trúc mã. Nhưng khi phu xuất ngoại, thư nhàm muốn nuôi trai trẻ.'

Tần ngắt lời: 'Sao giống chuyện thế?'

Tôi vén chăn cô: 'Khác mà, câu chuyện này thú hơn nhiều.'

Cô tin tưởng ngoan ngoãn nghe 'Tiểu thư để đến trai trẻ đã có thê. ta dọa nếu theo mình sẽ hắn phá vo/ng. ta đuổi vợ chưa cưới, phá nghiệp, biến trai thành đồ chơi. Khi phu trở về, thư cố gh/en t/uông. Nhưng này trai thảm.'

Nghe đến đây, run 'Họ... thế nào?'

Tôi bình thản đáp: vào hầm băng âm độ, lạnh trong đêm giao thừa, hay x/á/c.'

Tần hãi tột độ. khẩy vỗ mặt cô: 'Hôm ngoài thăm chị, còn đến để từ biệt.'

hốt nắm tay tôi: đi đâu?'

Tôi giả ngây thơ: 'Đến biết. Chị quên rồi sao? Mẹ cầu tiền giữ lời hứa mà.'

Tần ôm ch/ặt khóc 'Đừng đi! Em được chị! Chị chỉ còn thôi!' Lúc này, cô hoàn toàn phụ thuộc vào tôi.

nữa, mỏi nói: gái thành thế này, lại hòa với gia, dám cưới. nó thích cậu, chúng chấp cậu làm rể, miễn đối xử tốt với nó.'

Tôi lạnh giơ năm tay. Bà gi/ận dữ: 'Trần Thụ! quá đáng!' dậy chậm rãi: 'Bà còn tự lừa mình đến bao Dù có tặng không, chẳng thèm!'

Xoay người, mặc đồ nhân mặt tái nhợt: Thụ... nếu đưa 500 triệu, sẽ cưới chứ?'

Cuối cùng vẫn rời đi. làm gì được. Anh trai kinh doanh phát công ty lên sàn. Anh hỏi bao giờ về, bảo cần tới nữa.

Tôi tới dưỡng lão hẻo lánh Thừa bị rơi. Nhìn gã rút ống oxy: 'Làm nhiều việc á/c, sống chỉ phí oxy. Ch*t đi vừa.' lạnh lùng hắn vật vã, ngạt tắt thở. Ống oxy rơi lộp độp: 'Đây mới kết cục của ngươi.'

Ra ngoài, trở lại thân nữ, nuôi tóc dài. Duy Vi hài lòng: 'Nhìn thuận hơn hẳn, trước cứ mình bị cong.' xử lý công việc, cười: 'Không nhà nghe thấy?' lí nhí: 'Anh ấy đâu g/ớm tưởng.' Ừ, rư/ợu mà bị Duy Vi để tháng trời.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm