「Nhưng nếu chuyện này lộ ra, khiến người ngoài biết được Thế tử ngài...」
Ta ngậm ngừng, dừng một chút rồi mới tiếp lời.
「Hai phòng ba phòng họ Khương vẫn thèm muốn ngôi vị Thế tử của ngài. Nếu sau này không người kế vị, chẳng phải để họ hưởng lợi sao?」
「Đừng hòng!」Thế tử siết ch/ặt nắm tay, ánh mắt lóe lên vẻ tà/n nh/ẫn.
Lại nói thêm: 「Việc này tuyệt đối không được để lộ!」
Hắn nghe theo kiến nghị của ta.
Xử lý hết những kẻ biết chuyện Tiểu thiếu gia qu/a đ/ời hôm đó.
Trong đó, bao gồm Lâm di nương và mấy vị di nương khác đến xem náo nhiệt.
Đêm khuya, ta một mình ra sân sau đ/ốt tiền vàng.
Trăng sáng lạnh lẽo.
Gió đêm lượn vòng trên không, rít lên từng hồi.
Tựa như tiếng khóc thấu tim của Lâm di nương, đang chất vấn ta vì sao không buông tha cả nàng.
Ta từng hợp tác với nàng vài lần.
Vụ trâm san hô đỏ ban đầu, chính là ta cùng nàng thông đồng, mượn đứa con trong bụng hạ bệ Thế tử phi.
Chỉ vì nàng biết mình có dấu hiệu sẩy th/ai.
Nhưng nàng không biết, chính ta đã thêm xạ hương vào hương trầm khiến th/ai nhi bất ổn.
Sau khi Thế tử phi bị giam lỏng, nàng nắm quyền quản gia.
Tiểu thư sinh con, cao tăng qua phủ, đều có nàng âm thầm trợ giúp.
Chỉ vì ta hứa sẽ đưa nàng lên ngôi sau khi hạ bệ Thế tử phi.
Lâm di nương, thật có lỗi.
Những kẻ nào có thể đe dọa địa vị tiểu thư, ta đều không tha.
Đêm ấy, ta chắp tay trước sân, thành kính khấn lạy.
Liên lụy vô tội, Kiến Xuân nhận tội.
Ngày sau dưới suối vàng, ắt gấp ngàn vạn lần đền bù.
13
Một tháng sau tang lễ Thế tử phi.
Tiểu thư trở thành Thế tử phi mới.
Nuôi nấng tiểu thư A Tụng, tiểu thiếu gia A Lân.
A Lân lớn rất tốt, bụ bẫm trắng trẻo, còn nặng hơn A Tụng vài phần.
Thế tử mỗi lần thấy đều thở dài: 「Quả nhiên con trai ta, lớn thật tốt.」
Lâu ngày, dường như hắn cũng quên mất.
Từng có đứa con trai ch*t yểu.
Tiểu thư không hài lòng vì Thế tử chỉ thích con trai, thường m/ắng hắn trước mặt ta:
「Thế tử đúng là kẻ bạc tình, sao chỉ thích A Lân không thích A Tụng? A Tụng thật đáng thương.」
「Đồ x/ấu xa, thật không muốn hắn đến Chiêu Nguyệt các.」
Ta nhẫn nại an ủi: 「Tiểu thư yên tâm, Thế tử sớm muộn cũng không đến nữa.」
Bởi hắn sắp lâm bệ/nh.
Khi A Tụng A Lân lên hai, Thế tử đổ bệ/nh.
Mời danh y khắp nơi nhưng đều bó tay.
Tiểu thư bèn phát thiếp cầu danh, treo thưởng tìm lương y trị bệ/nh cho Thế tử.
Thế tử cảm động đỏ mắt, siết ch/ặt tay tiểu thư:
「Ngưng Nhi, ta biết không lầm người.」
「Ngưng Nhi hiền đức...」
Tiểu thư gh/ét cay gh/ét đắng sự tiếp xúc này, rút tay lại:
「Là Kiến Xuân dạy thiếp, thiếp đâu muốn c/ứu người...」
Thấy nàng sắp thốt lời bất cẩn, ta vội ho giả.
Tiểu thư bĩu môi, tiếp tục nói theo kịch bản:
「Ý thiếp là, mong người mau khỏe.」
「Để cùng nhau đón sinh nhật A Tụng A Lân.」
「Ngưng Nhi, ta nhất định khỏe lại, sẽ ở bên các con mãi mãi.」
Tiểu thư nhăn mặt: 「Người nói dối, lương y đã bảo người sắp ch*t.」
Thế tử sầm mặt.
Ta vội đỡ lời: 「Xin Thế tử an tâm.」
「Tiểu thư đang tìm danh y, nghe nới Vân tiên sinh vùng biên cương Vân Nam có tài cải tử hoàn sinh, đã phái người đi tìm.」
「Chỉ là...」Ta tỏ vẻ khó xử.
Thế tử gượng dậy, mắt ánh lên khát khao sống: 「Có khó khăn gì?」
「Nghe đồn Vân tiên sinh tính tình quái dị, tham lam vô độ.」
「Kẻ nào cầu y phải dâng lễ hậu mới chịu trị bệ/nh, thứ tự c/ứu người tùy theo lễ vật.」
「Ai nhiều tiền trị trước.」
「Có gì khó? Bản Thế tử có đầy tiền!」
Hắn kích động ho sùi sụt, mãi mới tỉnh lại.
Rồi lật người với lấy vật gì bên trong giường, bỗng dừng tay.
Đuổi ta và tiểu thư ra ngoài.
Bảo đợi khi hắn gọi mới được vào.
14
Thế tử đưa hai tờ cầm đồ, bảo ta đi lấy.
Vừa nhìn đã biết là vật của Dương gia.
Gia sản Dương gia bị hắn chia nhỏ cất giữ các tiệm cầm đồ.
Bảo sao ta lục soát mãi trong phủ không thấy.
Nhưng đã có manh mối, tìm dễ dàng hơn.
Khi A Tụng A Lân lên ba, ta đã nắm rõ tung tích gia sản Dương gia.
Lúc này Thế tử phủ đã hoàn toàn trong tay ta và tiểu thư.
Các di nương trong phủ, kẻ bị đuổi vì phạm lỗi, người được cho tiền giải tán, đều dọn sạch.
Gia nhân cũng đổi hết lứa mới.
Thế tử gượng sống bằng thân x/á/c tàn tạ, ngày ngủ mười canh thức hai canh.
Hễ tỉnh dậy là hỏi Vân tiên sinh đến đâu?
Ta đáp: 「Sắp tới rồi, đang trên đường vào kinh.」
Thực ra, ta đã ngưng th/uốc từ lâu.
Mặc hắn vật vã từng ngày, hy vọng từng ngày.
Chờ hắn tắt thở thành thú vui lớn nhất của ta.
Nên mỗi ngày ta đều đến thăm, kiểm tra hơi thở.
Một hôm, hắn đột nhiên tỉnh táo, nắm ch/ặt tay ta, gượng nở nụ cười tái nhợt:
「Kiến Xuân, ngươi ngày ngày hầu hạ ta, có phải... có ý với ta?」
「Gia gia thấy ngươi cũng khá...」
「Vậy đợi ta khỏi, sẽ nạp ngươi làm di nương.」
「Khụ khụ... Được chứ?」
Hắn nói hết hơi, mặt vẫn vênh váo ban ơn.
Như năm xưa chặn đường tiểu thư, hách dịch kéo áo nàng.
Bảo Thế tử để mắt tới là phúc phận.
Ta không nhịn nổi nữa.
Rút tay, nhúng khăn lau từng ngón tay hắn chạm.
Gấp tấm khăn ướt đ/è lên mũi miệng hắn.
Ta ghì ch/ặt đôi tay giãy dụa, cúi sát nói:
「Khương Tùy, liệu h/ồn đi. Ngươi hết th/uốc chữa rồi.」
「Ngươi biết vì sao nhiễm bệ/nh không? Ha ha...」Ta cười gằn, không giấu vẻ đắc ý: 「Không phải bệ/nh, mà là ta bỏ đ/ộc vào sâm thang.」
「Biết vì sao ngươi tuyệt tự không?」
Thế tử sững sờ, gầm gừ: 「Là... là ngươi?」