Trường đó hàng năm đều có 200 suất tuyển sinh tự chủ.
Mẹ động viên tôi đi thi.
Tôi hơi do dự: "Con làm được không?"
Dù cuối tuần nào cũng đi học thêm, dù ở trường tôi luôn đứng top ba.
Nhưng đứa trẻ trường cấp hai nông thôn, liệu có sánh được với học sinh thành phố được nuôi dạy kỹ lưỡng?
"Sợ gì! Thử một lần có mất miếng thịt nào đâu?"
"Đây là thêm một cơ hội, thêm một lựa chọn trong đời, sao không thử!"
Ngày thi viết, sợ trễ giờ, chúng tôi ra đi từ sớm.
Nhưng trời không chiều lòng người.
Xe ba bánh giữa đường thì bị n/ổ lốp.
Mẹ bỏ xe lại, kéo tôi chạy bộ suốt quãng đường.
Tôi thở không ra hơi: "Mẹ ơi, thôi đi, không kịp đâu."
"Con cứ thi cấp ba bình thường vậy."
"Đừng có lảm nhảm, chạy đi!"
Bà vừa chạy vừa vẫy từng chiếc xe đi ngang qua.
May thay, có chiếc máy kéo chở heo dừng lại, bác tài còn đặc biệt đưa chúng tôi đến cổng trường Chí Viễn.
Nhưng lúc đó đã quá giờ thi mười ba phút.
Bảo vệ chặn không cho vào.
Mẹ đầm đìa mồ hôi, lấy từ túi ra hai bao Phù Dung Vương* đưa cho bảo vệ, nói nhỏ nhẹ: "Ngay thi đại học còn cho phép trễ mười lăm phút, giờ mới mười ba phút thôi, không lẽ nghiêm hơn cả đại học?"
"Hai mẹ con đi từ sớm, tại xe hỏng dọc đường mới trễ. Anh cũng có con rồi, làm việc tốt tích đức cho cháu, cho cháu cơ hội đi." Tôi buồn bã: "Mẹ, thôi đi, môn đầu là văn, mất nhiều thời gian thế, con không làm được đâu."
Bảo vệ có vẻ mềm lòng, mẹ nhân cơ hội túm lấy cánh tay tôi, đẩy tôi vào trường.
"Làm bài luận trước!" Ánh mắt bà kiên định, "Ba năm nay con luôn chăm chỉ, đêm nào cũng học gần mười hai giờ, đến bước này rồi, con định dễ dàng bỏ cuộc sao?"
Tôi vốn không phải người kiên định.
Đời người thực có vô số khoảnh khắc thế này.
Luôn nghĩ: Thôi đi.
Mình không làm được đâu.
Mình chẳng có ưu điểm gì.
Lần này chắc không kịp.
Hết lần này đến lần khác, là mẹ bên tai tôi nói: "Tiến lên, đừng sợ!"
"Tiến lên, cứ thử đi."
"Tiến lên, thua cũng chẳng ch*t ai!"
...
Thực tế, dù trễ hơn chục phút, tôi vẫn làm xong cả bài thi văn, chỉ là không kịp kiểm tra.
Chuyện gì rồi cũng lộ.
Việc tôi dự thi trường dân lập Chí Viễn không hiểu sao lại lọt về làng.
Lại dấy lên một phen bàn tán.
Trường Chí Viễn thầy cô giỏi thật, nhưng học phí cao gấp hơn hai lần trường cấp ba số một.
Hôm đó đi cùng mẹ, chạm mặt ngay Triệu quả phụ.
Bà ta lại có bầu.
Suốt ngày ôm cái bụng chưa rõ ràng, thỉnh thoảng lại đến trước mặt mẹ con tôi tỏ vẻ.
Thấy chúng tôi, bà ta tỏ vẻ "quan tâm":
"Yến Tử, nghe nói chị định cho Nhược Nam học Chí Viễn?"
"Trường đó khó thi lắm, Nhược Nam làm được không?"
"Có đỗ đi nữa, chị lấy đâu ra tiền cho nó học?"
"Thôi cho nó đi làm công nhân đi, chị cũng đỡ khổ."
Mẹ cười tủm tỉm nhìn bà ta: "Không có tiền thì bảo Xươ/ng Thịnh ra ít, Nhược Nam cũng là con gái hắn mà."
Triệu quả phụ lập tức nổi gi/ận: "Tiền của Xươ/ng Thịnh còn không đủ chúng tôi tiêu, lấy đâu ra cho Nhược Nam, hồi ly hôn, các người đã thỏa thuận..."
Mẹ trừng mắt: "Vậy nên, không đòi bà ra một xu, thì im cái mồm thối đó lại."
"Tôi nuôi con gái tôi học hành thế nào, chẳng liên quan đến kẻ chẳng bỏ ra gì."
Triệu quả phụ mặt trắng bệch: "Có phải con trai đâu, một đứa con gái mà tốn công sức thế."
Mẹ cười lạnh: "Liên quan gì đến bà."
"Bà cứ ôm ch/ặt cái bụng đi, kẻo lại sẩy th/ai đấy."
Thế là chạm đến nhà họ Lưu.
Tối hôm đó, bà cụ chống nạnh ch/ửi trước cửa: "Đồ gà không đẻ được trứng, còn dám nguyền rủa cháu trai nhà họ Lưu, coi chừng trời tru đất diệt."
"Cháu trai nhà ta là Văn Xươ/ng tinh giáng thế.*"
"Tao biết mày không đẻ được con trai, nên muốn dùng con gái gỡ thể diện, đáng tiếc Nhược Nam từ nhỏ đã ng/u, tao xem mày bỏ nhiều tiền thế, nuôi được cái gì."
Tuyển sinh tự chủ của Chí Viễn rất khó, thống kê cho thấy hơn 80% đậu kỳ thi này đều vào đại học.
Ngoài cậu mợ ra,
Hầu như không ai tin tôi.
Dân làng bảo: "Cháu trai nhà tôi học trường dân lập cấp hai thành Nam, là nhất lớp năm ngoái còn không đỗ nữa là."
"Tuyển sinh tự chủ khó hơn thi vào trường cấp ba số một, toàn học sinh giỏi đi thi, mười đứa mới lấy một."
"Có đỗ đi nữa, học ba năm cũng tốn cả đống tiền, Yến Tử giờ không b/án tào phớ nữa, lấy đâu ra tiền."
"Nhược Nam mà hiểu chuyện, tốt nghiệp cấp hai nên đi làm ngay, Yến Tử mấy năm nay một mình nuôi nó khổ lắm, nó nên ki/ếm tiền đền đáp mẹ."
"Đúng đấy, lần này bà Lưu to mông bụng nhọn, chắc chắn con trai. Đó cũng là em trai ruột của Nhược Nam, nó là chị, nên giúp một tay chứ."
Ở nông thôn,
Dường như tuổi trưởng thành của con gái không phải mười tám.
Mà là, ngày tốt nghiệp cấp hai.
Ngày đó đến, con gái thành người lớn, phải ki/ếm tiền, phải hiểu chuyện, phải đền đáp gia đình, phải chăm sóc em trai.
Nhưng thực tế, phần lớn các cô gái khi ấy mới mười lăm mười sáu, vẫn là trẻ con.
Sau khi thi xong mẹ mới nói với tôi.
Trong lúc tôi chuyên tâm học hành, bà cũng không rảnh rỗi.
Một năm trước bà thuê một mặt bằng ở Cao Lĩnh, định mở một quán ăn nhỏ.
Tiền mở quán là v/ay ngân hàng.
Thị trấn nhỏ cái gì cũng chậm hơn nơi khác, ngay cả việc mất việc cũng vậy.
Nhiều doanh nghiệp nhà nước nhiều năm không trả lương, mãi đến hai năm nay mới bắt đầu m/ua lại thâm niên.
Đồng thời, trên cũng có chính sách khuyến khích khởi nghiệp, có thể v/ay ngân hàng với lãi suất rất thấp để lập nghiệp.
Chỉ là hồi đó kinh doanh vẫn thuộc dạng ăn cua đầu tiên, người bình thường ngoan ngoãn đều không dám.
Nhưng mẹ thì dám.
Cao Lĩnh là vùng giáp ranh thành thị và nông thôn, gần như là vùng hoang vu.