Tôi lên được tay nuôi dưỡng.
Từng lần vì hình b/ắt n/ạt" ấy máy bay mưa trường quay để tôi.
Cũng lần khi nói anh, cười lạnh lùng: "Tô em hỏi xứng sao?"
Thế chưa quay hôn nào đột nhiên vai diễn nóng bỏng thần ảnh.
Cái ngày trang tin và đế Ảnh giả thành thật, mất kiểm soát.
Trước cửa cúi van xin:
"Kiều em mở cửa lần đi."
Đằng sau cánh cửa, thần Ảnh khoác áo choàng tắm cất giọng trầm đục:
"Không được."
"Đôi được phép chính mình."
1
Đây năm thứ Thịnh.
Sinh năm nay, dồn hết can đảm để tỏ tình.
Nhưng thất hứa, thăm tôi.
Tôi gọi vô số tin ngừng, chìm vào im lặng.
Cầm thoại đứng nhà sinh, nước chảy, được bàn tán nhân viên:
"Tổng đúng quá đáng, hứa chức sinh Tô Kiều rồi bỏ ấy đây, fan biết được lại ty nữa."
"Không còn nào, vừa ký đồng nữ nghệ sĩ mới, ta tuổi. Khóc lóc b/ắt trường quay ấy lập hủy hết lịch trình, bay vệ."
"Nghe nói diễn sĩ Tổng đ/á/nh trận, sáng tạo thay sau đêm."
Tôi lặng lẽ đứng bóng tối.
Hóa vắng mặt sinh để trường quay đó.
Bên ngoài, mọi người vẫn bàn tán, nói chưa thấy đối xử tốt ai thế.
Họ biết năm trước, cũng đối xử vậy.
Lúc phim đầu tay, diễn trung niên dính dáng xã đen. Sau khi từ chối quy tắc ngầm hắn, liên trù dập.
Tối khi gọi giọng khác lạ, lập máy bay đến.
Nghe nói đó, đ/á cước vào ng/ực tên diễn, sa toàn bộ cũ, gấp triệu tập đội ngũ mới.
Xử lý xong xuôi, tìm "Sợ rồi thôi, em đi ăn đồ ngọt."
Anh tay làm xoài tôi.
Hương vị theo suốt nhiều năm, cũng lý do khiến lâu vậy.
Thế giờ phút này, khi mở weibo ký thấy ta đăng hình xoài dòng chữ: "Người đặc biệt, ngọt ngào đặc biệt."
Tôi cười, nước lã chã rơi.
Khoảnh khắc ấy, quyết định buông xuôi.
2
Khi trở về ty, trường sinh vắng lặng, nước khô.
Anh sải bước thấy.
Tôi gọi gi/ật lại: em chuyện muốn nói."
Tần dừng bước: còn việc quan trọng."
"Chuyện em nói cũng quan Tôi đứng lên: muốn giải ước."
Bước chân khựng lại.
Hai giây sau, quay đầu, ánh mỉa mai:
"Tô vì sinh em dỗi hờn này, vẫn 17 sao?"
Tần nghĩ làm nũng.
Bởi giới đều biết đi/ên cuồ/ng, kể bản thân anh.
Dù tổn thương bao cuối cùng vẫn ngoan ngoãn quay về.
Nhưng lần này khác. Tôi thản lặp lại: nghiêm muốn giải ước."
Tần gần thốt lên: đừng hòng."
Tôi ngừng nhịp.
"Tần ty thể hai nghệ sĩ trùng hình tượng."
"Anh ký Mạn Mạn thì thể em."
"Giữa hai được chọn một."
Lồng ng/ực thoáng chốc nghĩ nếu chọn sẽ lại.
Không vì tình cảm, vì năm ty này, nghệ sĩ đầu giải trí.
Nhưng cười.
"Hóa em gh/en."
"Anh sinh đi Mạn Mạn khiến em phản ứng thái quá này."
"Nhưng Tô em tư gì để gh/en?" Giọng chế nhạo: chưa nói em."
Tôi cúi mắt.
Đúng vậy, chưa nói tôi.
Chỉ khi s/ay rư/ợu sẽ gọi mong mãi bên.
Nắm tay tiệc thượng lưu, bỏ tỷ m/ua viên ngọc "Trái Tim Vĩnh Hằng" tặng dịp sinh 18.
Cứ hiểu lầm đi.
Thấy im lặng, sợ.
Giọng càng kiêu ngạo: "Tô nói rõ ràng đẩy Mạn Mạn lên."
"Đấy, dù vậy em dám đi không?"
Tôi cúi đầu bước về phía cửa.
Tần hết gi/ận, cười nhạo: "Xem kìa, em đâu dám đi."
"Rời giải em biết đi đâu?"
Tôi lấy tập sơ trên bàn, đưa trước mặt anh:
"Tổng đồng giải ước em nhờ sư soạn xong."
"Mời ký tên."
Nụ cười trên mặt tan biến chớp mắt.
3
Im lặng ngự trị.
Hàm siết ch/ặt, người quen biết đều hiểu đây dấu hiệu sắp nổi gi/ận.