Một lúc lâu sau, dường như hắn nhận ra giọng điệu của mình quá nặng nề, thở dài, giọng mệt mỏi bắt đầu giảng giải với tôi:

"Triêu Triêu, về chuyện công việc và đi công tác, anh đối với em đã là nhân nghĩa tận cùng rồi, vì vậy em không nên gi/ận dỗi anh.

"Nhưng anh sẽ không trách em, em cứ yên tâm đi làm, sau khi công tác về thì nghỉ việc đi, ở nhà cho yên, anh đâu phải không nuôi nổi em..."

Tôi nghe lời trách m/ắng và phân tích của hắn, tâm trí dần xa rời thực tại.

Một lát sau, tôi bình thản nói: "Giang Trạch, chúng ta chia tay đi!"

Trước khi Giang Trạch kịp phản ứng, tôi dứt khoát cúp máy.

Khi cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, đột nhiên tôi cảm thấy hoang mang.

Trong cuộc đời không dài cũng chẳng ngắn, kể cả khi lên lớp tôi còn không dám giơ tay phát biểu, tôi chỉ dũng cảm đúng hai lần.

Một lần là ba năm trước, không do dự từ bỏ công việc ở Tô Châu đến Thượng Hải tìm Giang Trạch, lần khác là vừa rồi chủ động đề nghị chia tay với người mà tôi đã yêu suốt ba năm.

(6)

Tôi chuyển khỏi khách sạn mà Giang Trạch đã đặt cho ngay trong đêm.

Còn chiếc điện thoại sau khi tắt ng/uồn, đã không bao giờ sáng lên nữa.

Tôi nghĩ, lúc này Giang Trạch có lẽ đang gi/ận tôi.

Gi/ận vì tôi đ/á/nh thức hắn giữa đêm khuya, gi/ận vì tôi vô cớ cáu gắt vô lý, gi/ận vì tôi dám chủ động đề nghị chia tay.

Lý do để hắn tức gi/ận nhiều vô kể, nhưng có lẽ hắn sẽ không buồn đâu.

Chẳng qua chỉ là mất đi một người không yêu thôi, hắn có gì phải buồn chứ?

Nhưng chẳng phải người tỏ tình trước là hắn sao?

...

Đầu óc tôi dần chìm vào mớ hỗn độn, không ngừng lướt qua từng ký ức bên hắn.

Yêu nhau ba năm, tình cảm hai đứa tuy không nồng nhiệt sôi sục nhưng cũng vô cùng ổn định.

Mỗi cuối tuần, hắn luôn kiên nhẫn dẫn tôi đi m/ua sắm, sau đó đưa tôi xem một hai bộ phim đình đám vài năm trước.

Tôi từng cười hắn giống như một người cũ kỹ, mỗi lần hắn chỉ cười không nói.

Nửa đầu năm, dưới sự sắp xếp của hắn, hai bên gia đình chúng tôi gặp mặt, thành công định đoạt hôn sự của hai đứa.

Lúc rời đi, mẹ kéo tôi sang một bên, khuyên nhủ tôi đầy chua xót:

"Triêu Triêu, Giang Trạch là một đứa trẻ ngoan, ba mẹ nó trông cũng là người thông tình đạt lý, hoàn cảnh nhà mình như thế này, gặp được một gia đình điều kiện tốt lại thông tình đạt lý như vậy rất khó, con phải biết nắm bắt lấy."

Tôi nghe mà trong lòng khó chịu, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu cười.

Đúng vậy, Giang Trạch là một người tốt biết bao.

Bên nhau ba năm, hắn hầu như chưa bao giờ cãi nhau với tôi, với ba mẹ tôi cũng luôn lễ phép lịch sự.

Về chuyến công tác lần này, dù rất không muốn tôi đến, thậm chí hiếm hoi nổi gi/ận với tôi, nhưng thấy tôi nhất quyết muốn đi, hắn vẫn lén đặt cho tôi khách sạn tốt nhất, còn liên hệ bạn bè tại địa phương đến đón.

Vậy, có phải là tôi sai không?

Nếu tôi không tìm ki/ếm tài khoản Weibo đó, vậy tôi có mãi mãi không biết sự tồn tại của Kiều Minh Nguyệt?

Nếu tôi không đến Trịnh Châu, vậy trong mắt tôi Giang Trạch có còn yêu tôi thấu xươ/ng?

Tiếc thay, không có chữ "nếu".

Tiếc thay, tôi chưa bao giờ là mặt trăng của Giang Trạch.

Sau khi thức trắng đêm đọc hết nội dung tài khoản Weibo của Giang Trạch, những khoảnh khắc tôi từng nghĩ hắn yêu tôi sâu đậm, đều trở thành trò cười.

Từng chữ trong tài khoản ấy, như đang cười nhạo tôi là kẻ ngốc nghếch.

Xem hết tất cả, tôi nằm bẹp trong nhà vệ sinh nôn khan rất lâu.

Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã không còn yêu Giang Trạch nữa rồi.

(7)

Trời sáng, tôi gom góp tất cả cảm xúc, che đi vẻ tiều tụy dưới đáy mắt, xách túi chuẩn bị ra ngoài.

Tin nhắn của Giang Trạch cũng đến ngay lúc này.

"Tính khí bướng bỉnh một chút rồi thôi, anh cũng không gi/ận em nữa.

"Ba mẹ gọi điện nói chuyện đặt tiệc cưới, muốn tham khảo ý kiến của em, em có ý tưởng gì thì nói với anh trước đi."

Biết hết tất cả, dường như tôi đã hiểu được Giang Trạch.

Từng câu chữ, có nhắc nhở, có bậc thang cho tôi bước xuống, duy nhất không có tình yêu.

Tôi chặn toàn bộ phương thức liên lạc của hắn, xoa xoa khuôn mặt cứng đờ, nở nụ cười đoan trang bước xuống lầu.

Người bên phía đối tác cử đến đã đợi sẵn dưới lầu, thấy tôi xuống liền tươi cười đón lên.

Đó là một chàng trai Đông Bắc tên Từ Minh, trước khi đến tôi và anh ta có liên lạc qua WeChat, nhưng cũng không quá thân thiết.

Vừa nhìn thấy tôi, anh ta đã cười toe toét một cách vô tư lự.

"Chị Lâm, hoan nghênh chị đến Trịnh Châu!"

Trước sự nhiệt tình của anh ta, tôi hơi hoang mang, lắc đầu nói: "Đừng khách sáo như vậy, gọi tôi là Lâm Triêu là được."

Từ Minh không biết có nghe thấy không, tự mình mở cửa xe cho tôi.

Trên đường, Từ Minh đã cho tôi thấy thế nào là một "kẻ khủng bố xã hội" chân chính.

Khi biết tôi nhỏ hơn anh ta hai tuổi, anh ta ngượng ngùng gãi đầu rồi đổi sang gọi tôi là Tiểu Lâm.

Phần lớn thời gian, anh ta nói, tôi nghe.

Khi nhắc đến việc tôi đổi khách sạn giữa đêm, tôi còn chưa kịp nghĩ cách trả lời, anh ta đã tự thuyết phục bản thân.

"Khách sạn đó đắt c/ắt cổ, dù mình không thiếu tiền nhưng cũng không thể làm kẻ bị hớ chứ, đổi đi cũng tốt, tiết kiệm được tiền!"

Trong suốt một giờ đồng hồ tiếp theo, bên tai tôi chưa từng yên tĩnh.

Lúc xuống xe, tôi cảm thấy ù tai, đầu óc quay cuồ/ng.

Có lẽ do Từ Minh và tôi trông quá thân thiết, nên người phụ trách đối tác bỗng nhiên trở thành Từ Minh.

Toàn bộ quá trình ngoài hơi ồn ào, cũng khá suôn sẻ.

Chỉ là về sau, ý định hợp tác của cả hai bên đều khá mạnh, nên không tránh khỏi việc thêm một số điều khoản, chuyến công tác của tôi buộc phải kéo dài thêm một tuần.

Còn từ sau tin nhắn đó, Giang Trạch cũng không liên lạc với tôi nữa.

Đây dường như là phong cách nhất quán của hắn, hắn sẽ cho tôi bậc thang để bước xuống, nhưng tuyệt đối không cúi đầu trước tôi.

(8)

Khi biết tin thời gian công tác của mình bị kéo dài, trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm.

Một tuần lễ, tôi vẫn chưa nghĩ ra phải đối mặt với Giang Trạch như thế nào.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm