Thế nhưng, nhận chính mình người bị t/át mặt.

Học ở phố thôn quả cách biệt quá xa!

Nhiều kiến cơ bản mà họ đương nhiên, từng được học. Điều thôi đã đành, suy sụp nhất giờ Anh.

dạy sử dụng toàn Anh, nghe gì, thế mà nói trôi chảy ngôn mẹ đẻ hai.

Tôi sợ nhất gọi lên trả bài, hễ bị gọi đúng tên, giọng bồi kiểu "đại tra tử" của cả lớp cười đến ngất xỉu.

Dù da đến mấy, nhịn được mà tai.

Sao so với được? Họ từ mẫu thỉnh thoảng còn nước ở quê, lên cấp hai hai mươi sáu chữ cái, thầy dạy cả phiên âm, thậm bản họ nói sẵn giọng địa phương.

Hơn nữa, đã giỏi vậy rồi, họ còn thêm đủ lớp phụ đạo, gia đình hẳn viên nổi tiếng, đã bọn thôn cả mấy đường.

Còn những thi Olympic Vật lý, Toán học..., trước giờ ở quê từng xúc, càng nản lòng.

Tôi bị đả kích tan lần tiên đời chán nản.

Nhưng, phải người hàng!

Thế là, cắm đắp kiến thức, đi/ên, ngày ở hệ thống kiến tâm, còn kiên nhẫn giọng tôi.

thường xuyên ở bên tôi, học, giải tỏa trạng ấy, ngày trêu đùa nhau, qu/an h/ệ hai đứa càng thiết, sự ruột.

Cha mẹ ruột chân tôi, càng càng thêm ý ngày nói ấy, họ đã thay độ với ấy.

Đặc biệt mẹ ruột, trước kia thường phớt lờ ấy, giờ thể nói câu, dù giọng điệu công công việc, ít tiến lớn.

Tất nhiên, những này ra, cuộc sống phép màu, phải tiểu thuyết ngôn tình, dù đến mình, tích vẫn đuổi kịp bạn, bởi bị kiến quá nhiều.

Cha mẹ ruột chăm vậy, vừa mừng vừa thương, trắng tôi, này hình áp lực, lòng càng muốn tốt.

Tôi rằng, khi nâng cao tích tập, cha mẹ ruột thay cách nhìn về cha mẹ của tôi, từ trút oán dành cha mẹ lên người Ý.

Ngay này, lớp ngờ chủ động đề nghị kiểm tra lỗ kiến thức, đúng ngủ gặp chiếu manh.

Học rất giỏi, đứng nhất toàn trường, đỡ, phải sẽ thần trợ giúp?

Quả nhiên, nhờ sự của tiến rất nhiều.

Tôi kích, thường tặng quà làm ấy, ví dụ châu chấu đan tay, chuồn chuồn tre, ná cao su mà con trai thường thích.

Gia cảnh khá giả, thiếu gì, tặng những món đồ chơi làm, chắc hẳn từng thấy.

Tôi mình chắc chắn động ch*t đi này ắt sẽ truyền kiến tôi.

Thế sao, số nữ lớp tình ý tôi, sự giữa con gái với nhau, quả đ/ộc á/c con, phiền nổi!

Tôi than thở trước bảo con gái phố thật gh/ê chắc chúng nó tích của gần đây tiến vượt bậc, gh/en thông minh chúng, sợ vượt mặt, nên từ chỗ phớt lờ chuyển sang tôi.

dịu dàng, mỉm cười lấy ghi sai của ra, trải trước tôi, nhìn rất nghiêm túc nói: "Có khả những gái gh/en trí thông minh của em, mà gh/en với không?"

Tôi giả vờ cúi làm bài ghi lỗi, dám ngẩng tai lén lên.

Học rất đẹp trai, nụ cười ôn hoà, tích hơn cả chi kiêu tử, dù biết mình xứng, kiềm chế được tình mơ hồ dành ấy.

thở dài, xoa đỉnh tôi, véo nhẹ dái tai của tôi, nói đùa: "Ồ, ngốc của chị, lớn rồi, biết tuổi mộng mơ nhỉ."

Tôi nghe lập tức bừng gạt để che giấu, mực phủ nhận: "Làm gì đâu, đừng nói bậy! Với lại, đừng tưởng quen với mà... tùy tiện người ta."

thèm nghe, cái nữa, sang véo má tròn của tôi, véo xong đủ, còn bóp "Em ngốc à, người này lắm, nhân phẩm đừng sâu với ta."

Tôi hiếm hoi ngượng ngùng, rất nhiên "ừ" tiếng, toàn để lời tai.

V

Học sắp nhật, đã mời tham dự buổi tiệc nhật của ấy.

Tôi từng tham dự tiệc nhật nào, bởi ở quê mấy người sự tổ chức nhật, nấu bát mì trường đã gh/ê g/ớm rồi.

Nếu khác thôi, từ xong, chính uỷ.

Tôi muốn từ lòng sợ x/ấu hổ, x/ấu hổ trước người khác đành vậy, duy nhất thể x/ấu hổ trước uỷ.

định từ nghe muốn đi, đồng ý theo.

đi lòng sợ hơn, biết sẽ tôi.

Ngày nhật ăn mặc chỉnh tề, còn theo chiếc áo len đan làm quà nhật.

Chiếc áo len đan, đựng biết huyết của tôi.

Ngoài lớp vẫn mấy đối đãi với tôi, người thèm để ý, kẻ lịch sự tụm năm tụm trỏ tôi, thầm cười khúc khích bàn tán về tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm