Tôi và là liên hôn giữa hai gia tộc.
Anh một bạch nguyệt sau chúng nhìn nhau chán gh/ét.
Sau mười năm qu/a đ/ời u/ng t/hư dạ dày.
Tôi chồng trung niên, thừa kế khối tài sản khổng của sướng ch*t luôn!
Sau sướng ch*t, trùng sinh...
01
Tôi trùng vào đám cưới long trọng.
Tôi mặc váy cưới, nhiều khách mời, nghe người dẫn chương trình hỏi: "Cô dâu, cô đồng ý hôn rể, ốm đ/au khỏe mạnh, nghèo khó sánh bước suốt đời không?"
Tôi gật đầu: "Tôi đồng ý."
Tất nhiên là đồng ý, mười năm đó khổ sở một chút, bị l/ực lạnh suốt.
Nhưng mười năm sau, thừa kế di vẫn sướng.
Tôi nhìn về Hứa, lúc mặc vest chỉnh tề, tuấn tú phi phàm, hoàn toàn vẻ g/ầy gò bị u/ng t/hư dạ dày hành hạ sau mười năm.
Có lẽ do điều hội trường nóng, tai đỏ.
Kiếp trước, là một thiếu mộng mơ chuẩn bị gả Hứa, nhưng một đám cưới biết được một bạch nguyệt quang.
Anh cưới một là liên hôn thương mại, hai là bạch nguyệt quang của ấy.
Sau đám cưới, nhận được tin, rót công ty như hứa, lại tính công ty chúng tôi.
Kiêu hãnh như sau gây lộn ầm đóng trái tim, đi du lịch.
Bây giờ, nghĩ mười năm sau sẽ ch*t.
Những chuyện nhặt này, quan trọng.
Di sản mới là chuyện lớn.
Vì di xử một sao.
Khi quỳ một gối đeo nhẫn tinh hiện bó của là linh lan muốn.
Những đóa hồng hiện trường là hồng đắt.
Chà chà, lại để ý.
Giờ chỉ muốn cảm thán một thật có, đám cưới đẳng cấp thật cao.
Tôi cúi lúc mặt đôi thẳm của Hứa.
Anh nhìn chăm chú, ánh định và đằm thắm.
02
Sao lạnh lùng vô tình như nhỉ?
Anh thậm chí chúc rư/ợu, luôn cạnh thiệu người thân của bàn một: "Đây là vợ Lạc."
Anh rót ấm, bản thân uống rư/ợu trắng.
Tối nhìn s/ay rư/ợu, vẻ lạnh lùng ngày, càng thêm chân thật.
Tôi cạnh khó ngủ.
Nghĩ việc phải đựng thêm mười năm nữa mới nhận được di càng ngủ được.
Mãi trời hừng sáng, mới thiếp đi được.
Vừa ngủ một lúc, thoại reo.
Bên kia dây vang lên trai hàng lớn lên tôi: "Lạc Lạc, nghe chuyện muốn đi tản bộ giải khuây không? đi em."
Tôi bực bị đ/á/nh thức: "Anh là vậy? mới cưới, đi tản bộ chồng, lại đi bị bệ/nh à?"
Tôi xong mới nhớ đi ta.
Tôi đóng trái tim, tự đi giải khuây.
Nhưng nhớ lúc đó nghe thoại lâu, biết rõ cửa, tức gi/ận nhiều lời x/ấu về ấy.
Kiếp trước, chắc lầm.
Vừa máy, liền cửa, khóe miệng nhếch lên độ.
Bình mặt đơ, chỉ độ rõ ràng.
"Tỉnh thì xuống sáng." bước nụ mặt biến mất, lạnh lùng.
Tôi muốn đậy.
"Hợp tác sáng 50 vạn, xong nếu thích cũ, tân hôn chuẩn bị."
Tôi lại muốn đậy rồi.
Sau sáng họ Phó, đưa một biệt dưới tên ấy.
Hoa biệt đang nở rộ.
Tôi nhịn được hỏi một vấn đề băn khoăn nhiều năm: "Hoa à?"
Lý là bạch nguyệt quang của ấy.
Vì tên cô chữ vi, đầy vườn vi.
Hàng năm tự tỉa cành vi, vuốt ve nụ vi, dịu dàng như đãi bảo vật gian.
Phó dừng bước, mang lạnh lẽo: "Không phải."
"Ừ."
Hoa đẹp, luôn lòng người vui vẻ, huống chi là thành như này.
Gió chiều lay động, bước vào như lạc vào cổ đẹp đẽ mộng ảo.
Chúng bước vào sân, liền một chó Golden lao tới, liếm một trận.
Tôi sợ hãi lùi lại bước.
Phó kéo con chó biểu cảm tự nhiên.
"Để nó nhớ một thức chó nó thích lên ảnh em. Nên nó kích động."
Tôi ảnh và con chó.
Còn tưởng con chó là do và nuôi.
Xem hình như phải.
Chỉ là lấy ảnh thức chó, vẫn nhịn được méo miệng.
03
Khi đưa phương du lịch, thật sự choáng.
"Chúng ta cần đi tuần trăng mật sao?"
"Cần, đây là trình hôn." gật đầu.
Tôi miễn cưỡng chọn phương đắt nhất.
Đi du lịch một chuyến, cười, độ cong khóe miệng độ lên 5 độ.
Tôi hiện, những thứ gọi là h/ận th/ù và tương kính như tân, thật khá tốt.
Vừa du lịch lại nhận được thoại của trai hàng Ngô Đồng: "Dạo nào? nghe ép đi cùng."
"Nếu nổi nữa, tìm cứ lúc nào, chúng ta bạn bè nhiều năm như vậy, định..."
Tôi nhíu "Anh chuyện lạ quá!"
"Em và chồng đi tuần trăng mật, gì nổi?"
Đừng tuần trăng mật, nghĩ di cảm một đứa con dõi được.