Nhìn điện thoại, đó tin thoại riêng từ Doãn.

Vừa mở bị bêu công khai.

"Thực cả đêm, biết nhìn 12 lần."

"Lần sau muốn xem thì nói thẳng, đừng lút thế."

Tôi: ……

19

Đêm đó, gần thức trắng.

Mỗi mắt, câu "lén lút" văng bên tai.

Vừa chợp mắt chút, gi/ật mình vì tin mới.

Hóa Doãn gửi thêm tin thoại:

"Quên nói, nào rảnh cho đo chiều cao nhé?"

Giọng nói mơn man theo nụ cười khiến tim lo/ạn, mặt đỏ bừng.

Tôi nghi cố ý, liền phản pháo bằng tin "6".

Từ ngủ thành... càng sáo.

Mỗi mắt hiện da hiện áo sơ mi hắn.

Đành tự nhủ: xươ/ng đò/n xươ/ng vịt, xươ/ng vịt chính xươ/ng đò/n.

Cuối cùng sau nỗ óc chỉ mùi ngũ và vị cay tê.

20

Hôm sau dậy trưa.

Chu Diệu cả đêm về.

Đúng Hạ gọi tới.

Nghe giọng ấy bình thản, đoán kết cục lời tỏ tình đêm Chu Diệu.

Hạ mỹ nữ đốn tim, Chu Diệu chỉ chàng khởi nghiệp non nớt - trong mắt ấy kẻ tình.

Nhưng trước câu hỏi bất Hạ:

"Hai người và Doãn hôm đi Về thế?"

Tôi: ……

Đúng thân, nào cũng chỉ hóng drama nhau.

21

Tôi và Hạ giấu gì nhau.

Nhưng nghe xong tôi, ấy chẳng cảm mà nói:

"Chị em nghe câu này chưa? cũng phải trả."

Tôi ngơ ngác: "Tôi n/ợ ai cái gì?"

Giọng ấy chợt lạnh: "Cô quên sao?"

"Hồi lớp 12 thư tình chuyển giúp ấy nhớ không?"

Tim thình "Đừng nói người viết Doãn?"

Sự phũ x/á/c!"

Tôi váng, chợt hiểu tại sao cứ ám ảnh chiều cao.

22

Gen nhà Chu tốt, từ nhiều người theo đuổi.

Nhưng Chu Diệu canh kỹ.

Bất kỳ tử nào đến gần đều bị đ/á/nh đuổi.

Năm 3, trong ngăn bàn thỉnh thoảng có vài thư tình.

Cho đến khi Chu Diệu đ/á/nh người quá đà, mọi người mới chịu lùi.

Lúc ấy chỉ mê đọc tiểu chẳng quan yêu đương.

Cho đến khi Hạ đưa thư dày - kèm bản khám sức khỏe, sở thích, kế tương cả dung tích phổi.

Tôi chưa từng thấy ai viết thư tình luận văn.

Liền nhờ Hạ kèm thư từ chối:

"Xin lỗi, cậu tốt nhưng thích ông 1m83, chân dài, cơ bụng và nhìn."

23

Không lá thư ấy trở nỗi ám ảnh tuổi trẻ Doãn.

Theo logic tiểu cố tình tiếp cận chính yêu đ/á th/ù!

May mà táo, nữa mắc bẫy mỹ kế.

Tôi kêu c/ứu: "Chị em ơi c/ứu tôi!"

Hạ lùng: "Xin lỗi, đang tự c/ứu mình đây."

Quả nhiên, tiếng Chu Diệu vọng điện thoại:

"Chu Hạ! Mở cửa muốn nói..."

Tôi thở dài: "Chúc may mắn."

24

Chu Diệu trở về xế chiều chó x/á/c nằm vật ghế.

Vẻ mặt thảm hại cho thấy bị Hạ từ chối phũ phàng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Giả vờ là trai thẳng

Chương 17
Tôi và Lâm Nghênh là anh em thân thiết suốt 20 năm trời. Tôi đã chứng kiến cậu ấy từ một thằng nhóc tè dầm, chỉ biết níu lấy chân tôi mà khóc nhè, lớn lên thành một tên hoa tâm trăng gió. Tên khốn đó chẳng phân biệt nam nữ, tình nhân đổi như thay áo mỗi tháng. Chỉ cần cặp mắt đào hoa kia khẽ cong lên một chút, đám người tình vừa bị đá cũng lập tức nguôi giận, như thú cưng bị chủ vứt bỏ, cụp đuôi bỏ đi. Lâm Nghênh không có trái tim, điển hình của kiểu người né tránh tình cảm, hễ tình cảm quá mức là cậu ấy lại thấy phản cảm. Vì vậy, tôi sẽ không để cậu ấy biết...Tôi thích cậu ấy. Dù sao tôi vẫn luôn giỏi che giấu, cũng chẳng muốn đánh mất thân phận bạn thân suốt 20 năm nay. Cho đến một ngày, tên khốn ấy mắt say lờ đờ, cứng đầu chen vào lồng ngực tôi, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đầy tủi thân lên, chất vấn tôi: “Tại sao cậu lại là trai thẳng chứ?”
146.6 K
2 Ca Nhược Chương 9
3 Da Qúy Phi Chương 22
6 Tiệm Mộc Nhĩ Chương 20
7 Thần Hộ Mệnh Chương 35
8 Cố Chấp Chương 25
11 Cáo Và Sói Chương 23
12 Tàng Bệnh Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Ghi chép của Trưởng khoa Sản Phụ khoa

Chương 7
Tôi là chuyên gia hiếm muộn, mỗi tuần khám bệnh hai ngày. Một hôm chồng tôi đến cầu cứu, bảo tôi khám cho người tình đầu của anh ta là Huệ Tình. Anh ta dìu cô ấy ngồi xuống như thể cô ấy đang đi khám thai. Tôi chẩn đoán ngắn gọn: "Niêm mạc tử cung mỏng." Huệ Tình lập tức đỏ mắt. Chồng tôi quát: "Huệ Tình trong trắng lắm, em nói bừa cái gì thế?" Tôi liếc nhìn chồng, khí thế anh ta hơi lùi. Tôi lạnh lùng đáp: "Niêm mạc mỏng không nhất định do nạo phá nhiều lần, đừng có tự ái." Tôi tiếp tục hỏi: "U nang buồng trứng hai bên, vợ chồng quan hệ bao lâu chưa thụ thai?" Chồng tôi gằn giọng: "Cô ấy ly hôn vì không sinh được, em không biết à? Cố tình chọc cô ấy làm gì?" Lâu lắm rồi tôi mới gặp kẻ điên như thế, định kết thúc khám. Buột miệng hỏi câu cuối: "Hai người có chấp nhận thụ tinh trong ống nghiệm không?" Hai người bên kia đồng loạt biến sắc. Trước khi chồng tôi nổi điên lần nữa, tôi nhấn chuột: "Mời bệnh nhân tiếp theo!" Vào khoa hiếm muộn này, bệnh nhân nặng đều như đi qua trại tù Cát Tường. Chồng tôi không đành nhìn Huệ Tình khổ sở, đi khắp các bác sĩ gây sự. Ai nấy đều tránh mặt. Tôi cũng muốn tránh anh ta rồi. Quả nhiên người nhà gây rối là đáng sợ nhất.
Hiện đại
Nữ Cường
Sảng Văn
0