4
Đồng hồ đếm ngược còn lại tám phút.
Trên đường chạy đến trường, tôi móc điện thoại nhắn tin cho Chu Diễn - cá m/ập khét tiếng của trường thể thao.
"Soái ca, em có việc gấp cần gặp anh! Mình hẹn địa điểm nhé?"
Chu Diễn im thin thít không hồi âm.
Tôi bật chế độ đi/ên lo/ạn: "Anh không còn yêu em nữa sao? Anh đậu trường thể thao vui sướng rồi, bỏ mặc em một mình ở quê nuôi hai đứa con. Em còn giữ ảnh cơ bụng của anh đấy, khuyên anh nên thức thời kẻo thành gà mái lại quay về c/ầu x/in em."
Lần trước, tôi thực sự không biết Chu Diễn đã biến thành loài vật nào.
Nghĩ mà tiếc, thân hình vai rộng eo thon, cơ bắp săn chắc thế kia, thà rằng để em hưởng lợi còn hơn hóa thú.
Đối phương trả lời một dấu "?" đầy phẫn nộ.
Kèm theo định vị địa điểm, hắn muốn chữa trị cái đầu tôi.
Tôi đu theo định vị chạy đến võ đường taekwondo nơi Chu Diễn thường tập luyện, thời gian còn năm phút.
Võ đường nhộn nhịp người qua lại, vô số soái ca mặc võ phục tỏa ra mùi hormone ra vào, rõ ràng họ chẳng tin vào tin tận thế thú hóa sắp ập đến.
Chu Diễn đang làm thêm, hướng dẫn lớp học.
Nhìn thấy hắn qua cửa kính, tôi như zombie ngửi thấy mùi m/áu xông thẳng vào.
Hắn mặc võ phục trắng, đầu c/ắt kiểu army, quai hàm sắc lẹm lấm tấm mồ hôi, cổ áo hé mở để lộ cơ ng/ực màu mật ong săn chắc.
Tôi nuốt nước bọt, chẳng phải hấp dẫn hơn cuộn thịt bò ư?
Ch*t người hơn là ánh mắt sắc lạnh hất lên liếc tôi, thân hình 1m85 áp đảo toàn bộ không gian.
"Cô là người nhắn tin cho tôi?" Giọng trầm khàn lạnh băng khiến tôi nhận ra mình đã trêu vào hổ.
"Tôi bỏ mặc cô nuôi hai đứa con ở quê? Còn có ảnh cơ bụng của tôi? Hả?"
Chu Diễn vừa dứt lời, cả phòng tập bật cười, mười mấy ánh mắt học viên đổ dồn về phía tôi như xem kịch.
Da đầu tôi tê dại, mặt nóng bừng.
Nhưng để khỏi hóa gà, tôi liều mạng!
"Em thực sự có ảnh cơ bụng của anh, cả ảnh riêng dưới rốn nữa! Sao đi nữa anh cũng phải chịu trách nhiệm!" Tôi gào thét mà tim đ/ập như trống đ/á/nh.
Chỉ còn hai phút, chạm được vào môi Chu Diễn là đủ.
5
Chu Diễn nheo mắt, hàng mi dài rung rung đầy nguy hiểm.
Tôi liều mạng lôi điện thoại lật album ảnh cho hắn xem...
Hắn thực sự cúi người xuống, mùi hormone hòa lẫn mồ hôi xộc vào mũi, không hề khó chịu mà còn khiến lòng tôi chao đảo.
Qua khe áo, tôi thấm thía hơn về thân hình bốc lửa này.
Tốt lắm, thân thể cường tráng này kết hợp với bộ n/ão ưu tú của tôi, đảm bảo sống sót đến cùng.
Nhân lúc hắn phân tâm xem điện thoại, tôi đột ngột đỡ lấy đầu hắn, môi dí ch/ặt vào nhau hơn cả khỉ ôm mặt.
"Tình huống gì đây?"
"Sư phụ Chu lợi hại thế mà bị cưỡng hôn?"
"Cô gái xông xáo tới chỉ để trao nụ hôn ư? Sao tôi không gặp may thế?"
Cả phòng náo lo/ạn, đủ thứ bình luận.
Chu Diễn choáng váng trong giây lát, có lẽ chưa từng gặp tình huống này.
Hơi thở hắn đột nhiên gấp gáp, tôi cảm nhận được cơn thịnh nộ đang bùng lên.
Thời gian còn vài chục giây cuối, tôi như gấu koala dùng toàn lực bám lấy người hắn, không cho Chu Diễn đẩy ra.
Nhớ lại vũng m/áu trong phòng Hứa Mộc lần thú hóa trước.
Để an toàn, tôi cắn mạnh vào môi Chu Diễn, đồng thời tự cắn vào đầu lưỡi cho m/áu hai người hòa lẫn.
Môi bị rá/ch, thân hình cao lớn của Chu Diễn khựng lại, không hiểu đang nghĩ gì mà đột nhiên ngừng kháng cự.
Hai tay hắn siết ch/ặt eo tôi, ép sát vào người, đảo ngược tình thế...
Chuyện gì đang xảy ra?
Chưa kịp phản ứng, đồng hồ điểm kết, thế giới thú hóa bắt đầu!
6
"Ting" một tiếng vang lên, phòng tập biến thành sở thú.
Những học viên hóa thành đủ loài vật: gà, lợn, thậm chí có cả Husky...
"Đm, thật sự biến thành thú rồi!"
"Sao hai người họ không biến?"
Tôi nghe thấy tiếng la hét trong đầu chúng.
Buông tay ra, sinh vật mềm mại trong lòng rơi thẳng xuống, cô gái mang dép lê hồng càu nhàu giọng đàn ông:
"Má, đ/au ch*t đi được!"
Tôi sửng sốt nhìn khuôn mặt mình mang vẻ mặt đáng đ/ấm, đơ người hai giây mới hoàn h/ồn.
Đánh cược thành công! Tôi và Chu Diễn đổi thân cho nhau!
Đột nhiên từ thân hình 1m6 chuyển sang thể x/á/c 1m85, tôi phát hiện mình hơi sợ độ cao, hoa mắt...
Chu Diễn liếc nhìn tôi lảo đảo, lạnh lùng: "Vô dụng!"
Tôi vịn tường, trừng mắt đầy sát khí: "Đừng quên thân thể anh đang trong tay em, đừng ép em làm chuyện mất đạo đức."
Vừa nói tôi vừa sờ ng/ực mình không chút ngại ngùng, quả nhiên xúc giác tuyệt vời, săn chắc đàn hồi.
Chu Diễn đỏ mặt, gằn giọng: "Dám đụng nữa là tôi cũng ra tay đấy!"
Tôi tiếc rẻ rút tay: "Thôi được rồi, sau này chỉ ngắm không sờ."
Chu Diễn xông tới một cước xoay người đ/á tôi, bị tôi dùng ưu thế chiều cao chặn đứng, thân hình bé nhỏ của tôi giờ gầm gừ trông vừa yếu ớt vừa ngốc nghếch.
Không đ/á/nh trúng, Chu Diễn ngẩng mặt tôi lên, má đỏ phừng phừng như chuột hamster, tôi không nhịn được véo má hắn.
Phù, hóa ra lúc gi/ận mình dễ thương thế này.
Ting, tiếng nhắc nhớ vang lên:
"Chúc mừng đã duy trì hình người, trở thành kẻ săn mồi đỉnh cao hậu thú hóa. Từ nay có thể thu thập điểm tiến hóa bằng cách săn thú, vươn lên đỉnh thế giới thú hóa."
"Mỗi loài thú có điểm tiến hóa khác nhau. Thú càng hung dữ, chỉ số nguy hiểm càng cao, điểm nhận được càng nhiều. Dĩ nhiên, thợ săn có thể tàn sát lẫn nhau để chiếm đoạt điểm tiến hóa."
Tôi và Chu Diễn nhìn nhau, có lẽ cả hai cùng nghe được thông báo.
Lần trước khi trở thành gà mái, tôi đã không nghe thấy tin nhắn này.