Chúng Ta Cùng Hướng Về Phía Xa

Chương 6

04/09/2025 09:44

Nàng muốn b/áo th/ù.

Vậy ta sẽ mở đường cho nàng.

Ta cố ý kết giao với các hoàng tử, cố ý để các đại thần thân cận tiến cử tam hoàng tử và tứ hoàng tử.

Ta muốn Lý Bổn sinh nghi, nghi ngờ những người con đã trưởng thành của hắn.

May thay ta đã thành công.

Kinh nghiệm cung đấu mấy chục năm này, rốt cuộc không uổng phí.

Đoàn Đoàn của ta đã trả được th/ù.

An Ninh của ta, cuối cùng cũng có thể nhắm mắt nơi chín suối.

Ngoại truyện 2 (Góc nhìn Trì Phi Ngư):

Khi Vân tướng quân tìm đến ta, ta không ngạc nhiên.

Hắn muốn ta làm thầy của Đoàn Đoàn, ta cũng bằng lòng.

Cô bé đáng yêu như vậy, ai thấy cũng đều vui mừng.

Nhưng đến hôm đó, khi ta gặp lại nàng trước linh đường của Vân tướng quân phu phụ, cô bé dường như chợt trưởng thành.

Nàng không khóc không nghịch, yên lặng quỳ bên cạnh, như thể trời sập cũng không bước tới thêm bước nào.

Chiều hôm ấy cực kỳ đẹp, ráng chiều ngập trời.

Tay cô bé bị bỏng, ta vội đến xem, nhưng nàng không thấy đ/au, thậm chí còn nói với ta vết bỏng như một đóa hoa cài.

Lòng ta chùng xuống.

Thiếu niên đăng khoa, ta chỉ một lòng vì giang sơn xã tắc.

Ta chưa từng oán h/ận hoàng thất vô tình, chưa từng vì đường khó mà lùi bước.

Nhưng thấy nàng hiểu chuyện như vậy, ta chợt thấy cô đơn.

Vân tướng quân trung dũng đáng khen, con gái hắn thực không đáng chịu khổ ải này.

Nỗi đ/au mất song thân, ta từng trải, hiểu rõ đắng cay thế nào.

Thái Hậu tìm đến ta, khẩn cầu ta giúp dòng m/áu duy nhất của nàng.

Ta không từ chối.

Thái Hậu nói, để dứt ý định hòa thân của Hoàng thượng về sau, hy vọng ta có thể nghênh thú quận chúa.

Vị Thái Hậu vốn cao quý ấy cúi mình thi lễ, nói làm vậy thực sự làm khó ta.

Ta thiếu niên mất mẹ cha, đã sớm không còn hứng thú với hôn nhân, nếu có thể dùng cách này bảo vệ một tiểu cô nương, cũng đáng giá.

Chỉ là ta không ngờ, cô bé ấy sau này thực sự trở thành thê tử của ta.

Đêm động phòng, cô bé nắm tay ta gọi ca ca.

Trái tim ta chợt mềm lại.

Lúc ấy ta thề, sau này dù có liều mạng cũng phải bảo vệ nàng.

Về sau nàng thổ lộ với ta, hỏi vì sao Hoàng thượng hại cha mẹ nàng, ta không trả lời được.

Đọc sách thánh hiền mười mấy năm, trước câu hỏi của cô bé bảy tuổi, ta không thốt nên lời.

Quyền mưu tranh đấu, ai cũng có thể thành oan h/ồn dưới đ/ao.

Nhưng những điều này, ta không muốn nàng hiểu.

Ta chỉ muốn dùng hết khả năng, để nàng lớn lên vô ưu vô lo.

Thời gian trôi qua, ta phát hiện mình dường như sinh ra ý niệm khác với cô bé ngày ấy.

Mười ba tuổi, nàng đứng trước thềm đợi ta, thiếu nữ dưới trăng cầm chiếc quạt đoàn, cười lên mắt cong cong, tựa ánh trăng sáng ngời.

Ta không dám nghĩ tiếp.

Lần đầu tiên trong đời nảy sinh tâm tư không nên có, ta cảm thấy mình thật đáng trách.

Nhưng cô bé như chưa hề hay biết, vẫn theo trước sau ta, như bóng hình bốn mùa không đổi.

Nàng sẽ đuổi theo hỏi ta muốn ăn gì, thích xem sách gì, đêm ngủ có sợ như nàng không...

Đều là những chuyện vụn vặt.

Nhưng ta lại thích nghe, mong nàng hỏi thêm vài câu, nhiều hơn nữa.

Ta thích nhìn nàng đọc sách lại buồn ngủ, thích xem nàng cầm kim chẳng biết đ/âm chỗ nào, cũng thích nàng chạy đến gặp ta, váy áo phất phới trong gió.

Rốt cuộc đến ngày đó, khi nàng nói muốn xông pha hiểm nguy, ta hoảng lo/ạn, không muốn nàng đi.

Nhưng nàng chí đã quyết, ta không thể ngăn cản, thâm th/ù huyết hải, nàng muốn trả, ta chỉ có thể lặng lẽ bảo vệ phía sau.

Ta dùng tốc độ nhanh nhất ch/ém ch*t Trần Sở, dùng hổ phù nàng đưa điều động cấm quân vào cung dẹp lo/ạn.

Xông vào phòng tối, thấy Đoàn Đoàn đầy m/áu.

Tim ta đ/au như nghẹt thở, vậy mà nàng còn cười hỏi ta nàng có dũng cảm không.

Trời biết, nhìn nàng như vậy, ta h/ận không thể x/é x/á/c Trần Sở ngàn lần, lại càng h/ận mình không thể thay nàng chịu khổ.

Hàng trăm vết roj, lúc bôi th/uốc nàng vẫn không khóc, chỉ lẩm bẩm tìm cha mẹ.

Ta sợ hãi.

Sợ nàng trả xong th/ù, liệu có rời bỏ ta.

Lúc ấy ta phải làm sao?

Nếu sau này nàng có người yêu, ta lại phải làm sao?

Lòng ta rối như tơ vò, đêm trằn trọc, đành lại cầm ki/ếm ra dẹp lo/ạn.

Chiến đấu suốt đêm, trở về thì nàng đã tỉnh.

Đôi mắt hạnh ướt át nhìn ta, khi ta tưởng nàng sắp nói lời chia ly, lại nghe nàng hỏi năm sau thành đinh có thể cưới nàng không.

Ta hóa đ/á.

Cô bé tựa vào ng/ực ta, từng lời từng chữ khắc sâu tim gan.

Nàng muốn áo cưới lộng lẫy, muốn mũ phượng xinh đẹp...

Ta suýt buột miệng hỏi, hỏi nàng có muốn cả vầng trăng trên trời...

Hóa ra nàng thích ta.

Ta không chỉ là ca ca của nàng.

Gặp gỡ đã thích, ở lâu càng rung động.

Cả đời ta chưa từng vui đến thế.

Cô gái ta thích hóa ra cũng thích ta.

Ta may mắn biết bao!

Xuân năm Vĩnh Khánh thứ hai, nàng gả cho ta, phượng quán hà bì, hồng trang mười dặm.

Nàng vẫn thích cầm quạt đoàn, một cười một nét, khiến ta như lạc vào mộng.

Thật tốt quá.

Ta cho Đoàn Đoàn một mái nhà, Đoàn Đoàn cũng cho ta một tổ ấm.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi nghe thấy tiếng lòng của mục tiêu công lược

Chương 10
Tôi đã công lược Tần Hoài suốt 3 năm, làm người “vợ” hiền thục nhất, chăm sóc anh từng li từng tí, vậy mà vẫn chẳng thành công. Hệ thống thở dài: [Cậu là lứa kém nhất mà tôi từng dẫn dắt.] Sau khi rời khỏi hệ thống, tôi thấy cả người nhẹ nhõm. Tôi biết Tần Hoài chưa từng thích tôi, kết hôn với tôi cũng chỉ là vì tức giận với bạch nguyệt quang mà thôi. Hôm đó, tôi vẫn đưa tập tài liệu cho anh, nhưng lần đầu tiên không chủ động hôn anh, cũng chẳng nói câu “em yêu anh”. Tôi nhìn môi Tần Hoài không hề động đậy, nhưng trong tai lại vang lên giọng nói của anh: [Sao hôm nay vợ không hôn mình? Bây giờ mình sống được là nhờ nụ hôn buổi sáng của vợ đấy, có phải hôm qua mình quá hung dữ với em ấy không? Cái hệ thống chết tiệt này bắt mình phải làm lốp dự phòng bám đuôi, vợ tốt thế này sớm muộn cũng bị mình dọa chạy mất. Thật muốn đè em ấy xuống ngay cửa ra vào rồi… Bíp bíp bíp…] Sáng sớm tinh mơ, tôi chỉ cảm thấy tai mình vừa bị tra tấn…
456
4 Vượt Rào Chương 16
8 Hàng hạng hai Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm