Tình yêu của ánh nắng ban mai

Chương 2

12/10/2025 09:06

Ban đầu tôi đến đây chỉ với hai chiếc vali.

Nhưng Bạch Minh Huyên vốn là người cầu kỳ trong sinh hoạt.

Anh luôn chê đồ đạc mà tôi mang theo quá thô kệch, rồi nhân lúc tôi không để ý mà lén vứt đi để thay đồ mới.

Có lẽ anh cũng chán gh/ét chính bản thân tôi.

Đã không yêu người, sao lại có thể trân trọng đồ vật?

Việc nhẫn nhịn cho tôi ở lại căn nhà này đã là giới hạn của anh, làm sao anh có thể chấp nhận thêm những thứ tầm thường xâm nhập vào cuộc sống của mình?

Tất cả là do tôi, để mối tình viển vông che mờ mắt, không nhận ra mình đã trở thành gánh nặng cho người ta.

May mắn là tôi đã cho mình hai cơ hội, giờ thì hoàn toàn tỉnh ngộ rồi.

Ký ức về tôi của Bạch Minh Huyên cũng đã biến mất.

Chỉ cần tôi rời đi, anh sẽ trở về cuộc sống bình thường.

Không có tôi quấy rầy, anh sẽ sống tốt hơn.

5

Đồ đạc tôi mang theo giờ đã bị vứt gần hết.

Giờ đây, một vali duy nhất đã đủ chứa tất cả dấu vết của tôi.

Trước khi rời phòng ngủ, tôi mở ngăn tủ đầu giường thứ 3, lấy ra chiếc ví da đen cũ kỹ.

Dù đã lỗi thời, nhưng đó là bảo bối của Bạch Minh Huyên.

Tôi từng cố ép tấm ảnh của mình vào chiếc ví này, như thể mình quan trọng với anh lắm.

Tiếc thay, trò trẻ con ấy chỉ khiến người ta thêm chán gh/ét.

Không do dự, tôi rút tấm ảnh ra khỏi ví.

Chiếc ví lập tức trở về vẻ tối giản và sang trọng vốn có.

Đặt lại ví vào chỗ cũ, tôi kéo vali rời khỏi phòng.

Thực ra trong phòng còn vô số đồ dùng của tôi, nhưng đều không phải thứ tôi mang đến ban đầu.

Mang theo cũng chẳng dùng, lại dễ vướng bận, thà để lại đây còn hơn.

Bạch phu nhân chắc chắn sẽ cho người dọn dẹp toàn bộ, thay mới tất cả vật dụng tôi từng chạm vào.

Họ sẽ đảm bảo không còn một sợi tóc nào của tôi lưu lại.

6

"Đội trưởng, đồ đạc xếp xong rồi. Mấy thứ này xử lý thế nào ạ?"

Triệu An, thành viên nhỏ tuổi nhất đội, kéo 2 bao tải lớn ra cửa, thò đầu vào hỏi: "Đội trưởng, nhìn toàn đồ mới tinh, chưa dùng nhiều. Vứt đi thật sao?"

Tôi nhìn 2 bao tải bên ngoài.

Bên trong toàn là quà tặng mà tôi tỉ mẩn chuẩn bị cho Bạch Minh Huyên.

Nhưng với người sở hữu khối tài sản khổng lồ như anh, đó chỉ là những món đồ tầm thường.

Phần lớn đều bị anh liếc mắt nhìn qua rồi ném vào kho chứa đồ linh tinh.

Suy nghĩ một lát, tôi đáp: "Mang đến Cục Phúc lợi đi. Nếu trẻ em không dùng được thì b/án đồ cũ, đem tiền quyên góp hết. Đều là quà tôi chăm chút, vứt đi thì phí lắm. Người nhận không trân trọng, vậy thì hãy để chúng giúp ích cho ai cần."

Tôi kéo vali bước đi, phía sau là Triệu An đang nhẹ nhàng lôi 2 bao tải.

Tôi không ngoảnh đầu nhìn lại nơi mà mình từng tưởng sẽ là mái ấm hạnh phúc.

7

Không ngờ trước khi đi lại được gặp Bạch Minh Huyên lần cuối.

Thấy khuôn mặt tái nhợt và cánh tay bó bột của anh, lòng tôi thắt lại.

Chân bước về phía trước, tôi định đỡ anh, hỏi sao vết thương chưa lành mà đã xuất viện.

Nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh tanh cùng vẻ cảnh giác của người đi cùng anh, tôi sững người dừng lại.

Người bên cạnh Bạch Minh Huyên lên tiếng: "Thưa chỉ huy, nhà anh đã lâu chưa dọn dẹp, bụi bẩn không tốt cho vết thương. Để tôi vào lấy ví giúp anh. Đồ không quan trọng thì vứt đi thôi ạ."

Nói câu cuối, anh ta liếc nhìn tôi với vẻ đầy đề phòng.

Đây là Phó tướng lâu năm của Bạch Minh Huyên, vốn đã không ưa tôi từ lâu.

Bạch Minh Huyên không đáp, chỉ nhìn tôi chằm chằm, như đang thắc mắc tại sao một Thiếu tá tầm thường như tôi lại xuất hiện ở đây.

Đây là khu dân cư dành cho quân đội cấp cao, mà tôi lại đứng ngay trước cửa nhà anh.

Ánh mắt xa lạ khiến toàn thân tôi lạnh cóng, không dám đối diện nữa.

Hóa ra chiếc ví mà anh luôn mang theo bên người bỗng nhiên bị để quên ở nhà là vì sợ thất lạc.

Biết giữ ví an toàn khi làm nhiệm vụ, nhưng lại chưa từng báo cho tôi một câu trước khi lên đường.

Đồ không quan trọng, sao phải bận tâm?

Tôi cúi đầu bước nhanh, không chào hỏi, không ngoảnh lại.

7 năm không thể sưởi ấm một trái tim, không để lại chút dấu vết nào.

Có lẽ đây là quyết định sai lầm nhất đời tôi.

Nhưng tôi không hối h/ận.

Dù kết cục không vui, tôi cũng đã dũng cảm theo đuổi.

Tôi sẽ không dùng tâm thế hiện tại để phán xét bản thân nhiệt huyết ngày xưa.

Tôi chỉ tiến về phía trước, tiếp tục theo đuổi điều mình muốn.

8

"Cậu chắc chắn rồi chứ? Một khi điều động tới tinh cầu H308, muốn quay lại tinh cầu chính sẽ rất khó khăn."

Tôi gật đầu dứt khoát, ánh mắt kiên định nhìn Ngụy Thượng tướng: "Vâng, chắc chắn rồi ạ. Tôi đã m/ua vé, tối nay lên đường."

Xuất thân từ trẻ mồ côi ở tinh cầu biên giới, nhờ may mắn gặp Ngụy Thượng tướng mà tôi có cơ hội vào Học viện Quân sự Liên minh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm