Trái Tim Thất Thủ

Chương 8

15/06/2025 03:42

Nghĩ theo hướng tích cực, có lẽ anh ấy là gay.

Nghĩ theo hướng tiêu cực.

Chắc là bất lực.

Tôi cứ mãi phân vân không biết có nên lấy một người đàn ông đẹp trai nhưng bất lực không.

Cho đến khi bị bố đưa lên núi.

Người 'dân cày' tiếp đón tôi chính là vị hôn phu vô dụng của tôi.

Thế nên tôi không ngừng quyến rũ anh ta.

Đói cũng quyến rũ.

Say cũng quyến rũ.

Đêm đó dưới thân nhiệt bỏng rẫy, tôi cảm nhận được d/ục v/ọng bị kìm nén của Phó Thần, cứng như đ/á.

Lòng an nhiên.

Lập tức quyết định.

Cưới!

Trăng sáng như nước, thấm ướt ga giường.

Tôi cọ cọ vào Phó Thần, bị anh mơ màng ôm vào lòng.

Thầm cảm khái.

Cưới đúng người.

Cưới hay quá đi!

29

Hơn một tháng sau đám cưới.

Phó Thần dạo này bận xử lý công ty, tôi tranh thủ về núi.

Đinh Mặc đứng đón ở cổng làng.

Chàng trai đen hơn chút, nhưng nét mặt càng thêm sắc sảo.

Anh lặng lẽ vẫy tay chào.

Bảo tài xế mang quà vào, tôi hỏi: 'Tiểu Song đâu?'

Nụ cười Đinh Mặc khựng lại.

Anh né tránh, lắc đầu.

Linh tính mách bảo điều chẳng lành.

'Tiểu Song sao rồi?'

Đinh Mặc cúi đầu.

Im lặng.

Bị tôi ép hỏi mãi, anh mới ra hiệu nói rằng -

Tiểu Song đi lấy chồng rồi.

'Lấy chồng?'

Tôi kinh ngạc: 'Cô bé mới mười mấy tuổi, lấy chồng làm gì?'

'Nhà nó đi/ên rồi sao?'

Đinh Mặc thở dài, tay chậm rãi ra dấu: 'Con gái ở đây đều lấy chồng từ rất sớm, tiền thách cưới để nuôi em trai.'

Từ Đinh Mặc, tôi biết được lý do b/án Tiểu Song còn phi lý hơn.

Vì em trai cô muốn m/ua iPad.

Cậu ta thấy trên TV nhỏ, nói người ta dùng nó xem phim, chơi game.

Bố mẹ Tiểu Song dẫn cậu út lên phố hỏi giá.

Một thứ nhỏ xíu mà giá cả nghìn.

Họ dỗ dành mãi, 'cục cưng' vẫn không chịu, còn đòa tr/eo c/ổ t/ự t*.

Bố mẹ họ Lâm hoảng hốt đồng ý.

Bàn bạc cả đêm, giữa việc b/án lợn hay b/án dê, họ chọn b/án Lâm Song.

Đứa con gái vô dụng, chỉ biết ăn hại trong mắt họ.

Vừa hay, nhà có con trai đần bên kia núi đang cần vợ gấp.

B/án được giá cao.

Giữa trưa nắng gắt, tôi nghe mà lạnh cả người.

Người ta bảo dân núi chất phác, mà á/c thì không bằng.

Đứa bé g/ầy gò ấy, ngoan ngoãn, thông minh.

Sao họ nỡ...

Tôi lập tức kéo Đinh Mặc lên xe: 'Biết đường không? Dẫn tôi đi.'

Đinh Mặc gật đầu.

Xe vượt núi băng rừng, cuối cùng dừng ở đầu làng.

Đinh Mặc dẫn tôi đi vòng qua mấy nếp nhà, dừng trước một sân vườn.

Tôi đẩy cổng bước vào.

Không thấy Tiểu Song.

Họ bảo, Tiểu Song ch*t rồi.

Nhắc tới chuyện này, bà thím nhà đó ch/ửi ầm lên: 'Xui xẻo quá, bỏ cả vạn m/ua con bé về, nào ngờ nó cứng đầu, đêm tân hôn đã nhảy sông t/ự t* rồi.'

Tôi r/un r/ẩy hỏi: 'Th* th/ể đâu?'

'Th* th/ể?'

Bà thím nhếch mép: 'Lỗ vốn cả vạn, ai rảnh mà vớt x/á/c?'

'Mấy hôm đó nước lũ dâng cao, đứa bé con kia nhảy xuống thì còn sống nỗi gì...'

30

Trên xe.

Chân tay tôi bủn rủn.

Lần này về không chỉ để thăm mọi người, còn có nhiều việc phải làm.

Tôi lập quỹ từ thiện, muốn xây trường học trong làng.

Muốn tài trợ cho Tiểu Song và các em được đi học.

Muốn...

Hôm tôi rời làng, Tiểu Song vẫn khỏe mạnh.

Còn dành dụm mấy ngày làm thuê đổi lấy cái đùi gà dúi cho tôi.

Cô bé mười mấy tuổi.

Như nụ hoa chưa kịp nở.

Mỏng manh, non nớt.

Cả đời ngắn ngủi, thứ ngon nhất từng ăn.

Là miếng đùi gà rơi đất, lấm lem bụi đất.

31

Phó Thần tới nơi khi tôi đang ngồi khóc trong xe.

Vừa khóc vừa ch/ửi sẽ gi*t cả nhà đôi vợ chồng bất nhân ấy.

Bên cạnh, Đinh Mặc sốt ruột ra hiệu an ủi.

Cửa xe mở.

Phó Thần lắc đầu, vỗ vai Đinh Mặc: 'Không sao, cậu về đi.'

'Để tôi dỗ cô ấy.'

Đinh Mặc gật đầu, lo lắng nhìn tôi nhưng vẫn nghe lời xuống xe.

Tôi nắm ch/ặt tay áo Phó Thần: 'Tiểu Song ch*t rồi.'

'Em ấy còn nhỏ thế, bị ép gả cho thằng đần không biết tự chủ, rồi...'

'Rồi nhảy sông.'

Nó đã cố gắng sống lắm rồi.

Đứa trẻ mười mấy tuổi.

Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, từ ruộng đồng đến nhà cửa, việc gì cũng phải làm.

Em nhẫn nhục quan sát sắc mặt từng người trong nhà.

Vật lộn ki/ếm miếng cơm manh áo.

Thậm chí chưa từng làm điều gì sai.

Chỉ vì sinh ra ở vùng núi nghèo khó này, và là con gái.

Nó đáng phải ch*t.

Tôi từng thấy em phải nịnh em trai, mà thằng bé hư hỏng vẫn thẳng tay đ/á em ngã dúi.

Nó nhỏ hơn vài tuổi.

Nhưng nặng gần gấp đôi.

Mỗi lần như vậy, Tiểu Song chật vật đứng dậy, vẫn phải cười.

Đứa bé đáng thương như thế.

Sao lại phải ch*t?

Phó Thần lau nước mắt cho tôi, nói khẽ: 'Anh biết.'

Tôi ngạc nhiên.

'Anh biết từ trước rồi?'

'Ừ.'

'Sao anh không...'

Chưa dứt lời, tiếng hét từ xa vọng tới: 'Mau lên! Có đứa trẻ rơi xuống sông!'\n'Con nhà ai thế?'\nTôi và Phó Thần nhìn nhau, vội chạy tới.\nNhưng\nTới nơi mới biết, đứa trẻ rơi xuống nước là... Lâm Diệu Tổ.\nEm trai Tiểu Song.\nVà cậu ta không phải trượt chân, mà cố tình nhảy xuống.\nGiãy giụa giữa dòng, có vẻ rong rêu quấn ch/ặt chân, mấy thanh niên nhảy xuống vớt đều không gỡ được.\nKỳ lạ thay.\nBà Lâm ngồi vật xuống đất gào khóc.\n'Con trai ơi! Mày mà mất mẹ sống sao nổi...'\n'Mau c/ứu nó, mau lên!'\nCuối cùng, Lâm Diệu Tổ đã ngừng giãy dụa. Mấy người hợp sức mới gỡ được đám rong siết ch/ặt cổ chân.\nĐứa bé được vớt lên đã tắt thở.\nCó người định làm hô hấp nhân tạo, bà Lâm hất ra: 'Cút đi! Đừng động vào con trai tao!'\n'Mau, đưa nó đi viện!'\nCó người nhắc khẽ đã không kịp, từ làng ra trấn nhanh nhất cũng mất cả tiếng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Làm sao đây, tôi có con với sếp rồi!

Chương 11
Kinh nguyệt trễ hai tháng, tôi đi khám phụ khoa. Bác sĩ cầm tờ kết quả vừa làm xong, đẩy gọng kính một cái: “Chồng em đâu? Không đi cùng à?” Tôi lắc đầu, trong lòng dâng lên một dự cảm rất x/ấu. “Anh ấy bận công việc, không có thời gian.” Nữ bác sĩ tầm bốn mươi nhìn tôi một cái, ánh mắt hơi... thương hại. Tôi sợ đến mức tim muốn nhảy lên cổ, chỉ mong đừng phải điều tôi nghĩ đến. “Có th/ai rồi thì bảo chồng chăm em cho tốt. Bận gì thì bận, vợ vẫn phải đặt lên hàng đầu.” Quả nhiên—tôi có th/ai rồi. “Th/ai rất khỏe, tôi kê ít axit folic cho em dùng là được.” Tôi ngơ ngẩn cầm hộp th/uốc, ngồi xuống chiếc ghế dài dưới sân bệ/nh viện. Đầu xuân, nắng chiếu ấm ấm, nhưng toàn thân tôi lạnh buốt. Bởi vì tôi… không có chồng. Chỉ có một người bạn trai cũ. Và chúng tôi vừa chia tay tuần trước. Tôi hoàn toàn không biết phải làm sao với đứa bé này. Bảo bỏ thì tôi không nỡ. Giữ lại… thì thôi, sau này làm mẹ đơn thân vậy. Vất vả thì vất vả, nhưng còn hơn là hối h/ận cả đời.
20.31 K
5 Chúc Ninh Chương 15
7 Hoàng tử bé Chương 14
8 Trăng và Em Chương 15

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Kẻ phản diện nhỏ 5 tuổi

Chương 7
Mẹ bệnh nặng, ông nội ra lệnh ném bà ra ngoài cổng chờ chết. Bố không quan tâm, còn bận rộn cưới vợ mới: 'Mẹ con đã mất hết tu vi, không xứng đáng làm phu nhân tông chủ.' Con đành ôm hũ tiền lẻn ra ngoài tìm đan dược, không ngờ bị quản gia bắt được. Con nghĩ mình và mẹ đều không sống nổi, nước mắt rơi ào ào. Bỗng nhiên trước mắt lóe lên một cuốn sách trời kỳ lạ: 'Dao Dao, đừng khóc, ông ngoại và bác trai của con đang ở gần đây! Ông ngoại con là cốc chủ Pan Long Cốc, bác trai con là đan tu đỉnh cao, thực lực vượt xa bố tệ của con tám trăm dặm, dì sẽ dạy con cách tìm họ ngay. Kích hoạt chiếc vòng cổ pha lê trên cổ con, hô một tiếng 'ông ngoại', từ đây về sau trong giới tu chân không ai dám bắt nạt con và mẹ con nữa!' Con vừa tin vừa ngờ, đưa linh lực vào chiếc vòng cổ, rụt rè gọi: 'Ông... ông ngoại.'
Cổ trang
Võ thuật
Tình cảm
0
Khuynh Thành Chương 8