Xin chào thầy/cô

Chương 3

10/06/2025 06:18

Tôi đ/ập chiếc tông đơ điện lên bàn học của Chu Gia Thụ: "Ít nói mồm đi, hôm nay tao sẽ cạo trọc đầu mày." Tôi liếc mắt ra hiệu cho Bạch lão sư: "Bạch lão sư, lên."

Thế là Bạch lão sư kẹp khăn lau vào cổ áo Chu Gia Thụ, dùng nghề gia truyền cạo cho cậu ta một kiểu đầu trọc.

Chu Gia Thụ giãy dụa: "Lão Vân, mày!"

"Chu Gia Thụ, đây chính là điều kiện phụ của tao."

Hừ, để xem cậu ta không còn mái tóc vàng đó thì có sống nổi không.

Tan học, tôi thấy Chu Gia Thụ đội cái đầu trọc lóc, lấp ló sau bồn hoa.

"Chu Gia Thụ, mày làm gì đó?"

"Suỵt..." Cậu ta ra hiệu im lặng: "Đừng ồn, không lũ đệ tử thấy được lại cười cho đấy."

Theo ánh mắt cậu ta, quả nhiên có mấy tóc chổi đang đứng cổng trường ăn xúc xích.

"Này Chu Gia Thụ, tao bàn chuyện với mày nhé."

"Nói."

Tôi cho cậu ta một cú bóp trán: "Tôn trọng giáo viên! Tôn trọng giáo viên!"

Cậu ta ôm lấy cái đầu trọc bị thương: "Nói đi."

"Thành phố có cuộc thi lập trình, tao có thể tiến cử mày tham gia."

Đôi mắt cậu ta lóe sáng rồi vụt tắt: "Điều kiện tiến cử là gì?"

"Thi giữa kỳ, mày phải tăng 100 hạng."

"C/ắt, khó như lên trời. Dù sao cũng cảm ơn nhé, lão yêu bà."

Chu Gia Thụ học lực đứng bét, không gian tiến bộ rất lớn, thực ra tăng 100 hạng không khó.

Hơn nữa cậu ta có năng khiếu lập trình, trong truyện vì thiếu tiền đã viết phần mềm rò rỉ dữ liệu phạm pháp, phải ngồi tù vài năm.

Tôi không muốn cậu ta như thế.

"Vân lão sư, Chu Gia Thụ đã bị tất cả giáo viên từ bỏ rồi." Bạch lão sư không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh tôi nói.

"Tôi sẽ không từ bỏ cậu ấy, cũng sẽ không từ bỏ bất kỳ học sinh nào."

Bạch lão sư sững người, không nói được lời nào.

Hôm sau lễ chào cờ.

Trong hàng học sinh bỗng xuất hiện mấy tóc chổi!

Tôi gi/ật thót: "Bạch lão sư, mấy tóc chổi này sao lại ở đây?"

"Vân lão sư, tôi nghĩ cô nói đúng, chúng ta không nên từ bỏ bất kỳ học sinh nào. Nên tôi đã thuyết phục tất cả quay lại."

6

Để tham gia thi lập trình, Chu Gia Thụ học hành chăm chỉ khác thường.

Ngay cả bóng rổ - thứ cậu ta yêu thích nhất - cũng không chơi nữa.

Thi giữa kỳ, cậu ta thăng hạng những 200 bậc!

Đang hí hửng điền phiếu tiến cử cho cậu ta thì các giáo viên trong văn phòng bắt đầu bàn tán.

"Chu Gia Thụ này tiến bộ thần tốc thế, không phải quay bài chứ?"

"Bỏ chữ 'không phải' đi."

"Còn nghi ngờ gì nữa, đích thị là quay bài rồi."

"Cái loại đó mà đạt điểm cao mới lạ."

Tôi đ/ập bút xuống bàn, bật dậy: "Bằng chứng đâu? Các thầy cô, cơm có thể ăn bừa nhưng lời không thể nói bừa. Chu Gia Thụ là học trò tôi, tôi hiểu tính cậu ấy, các vị không tin thì tôi tin!"

Vừa dứt lời, tôi thấy Chu Gia Thụ đã đứng ở cửa văn phòng tự lúc nào.

Cậu ta nói: "Này, cảm ơn nhé, lão yêu bà."

Đại hội tổng kết giữa kỳ toàn trường cũng là ngày công bố danh sách dự thi lập trình.

Chu Gia Thụ đứng trong hàng, háo hức nhìn hiệu trưởng lần lượt xướng tên thí sinh.

"Trương Dĩ Trầm, Tôn Diệu, Vương Chí Cường, Lý Viên Viên... Và cuối cùng."

Chu Gia Thụ nín thở, vừa mong đợi vừa hồi hộp.

"Triệu Nhất Dương."

Nụ cười trên mặt cậu ta lập tức đóng băng.

Hiệu trưởng vẫn tiếp tục trên bục: "Hy vọng các em trên đây chuẩn bị tốt, mang vinh quang về cho trường."

"Tôi phản đối!" Tôi hét lớn, bước lên bục: "Sao lại không có Chu Gia Thụ?"

Hiệu trưởng hỏi ngược: "Sao lại phải có cậu ta?"

"Vì cậu ấy tăng 200 hạng, vì mỗi lớp có một suất, tôi đã tiến cử cậu ấy!"

"Tôi cần học sinh mang vinh quang về, không phải tên đầu gấu làm nh/ục trường!"

Lời vừa dứt, đám đông bật cười ầm ĩ.

Chu Gia Thụ đứng đó với khuôn mặt vô h/ồn.

Bỗng từ đám đông vang lên giọng Bạch lão sư: "Tôi cũng phản đối!"

Hiệu trưởng gi/ận dữ gằn giọng: "Phản đối vô hiệu! Vô hiệu, tất cả đều vô hiệu!"

Đại hội tan, Chu Gia Thụ đi ngang qua tôi: "Dù sao cũng cảm ơn nhé, lão yêu bà."

Có thể thấy rõ sự thất vọng của cậu ta.

Tôi chợt nảy ra một ý tưởng đi/ên rồ.

Tôi đến trường THPT số 13 lân cận.

Đây là ngôi trường tệ nhất thành phố, mỗi năm may ra có một đậu đại học.

Tôi rình cổng trường mỗi ngày, cuối cùng cũng gặp được hiệu trưởng.

Ông ta đang gọi điện: "Danh sách dự thi chỉ có mấy đứa này thôi, hết rồi! Dù tôi năn nỉ chúng nó cũng không chịu thi. Cho thêm vài ngày nữa nhé."

Cúp máy, tôi chặn ông ta lại: "Hiệu trưởng, tôi cho ông một ứng viên."

7

Khi Chu Gia Thụ xuất hiện trong đội hình trường 13, mọi người há hốc mồm.

Hiệu trưởng tức gi/ận dậm chân: "Vân lão sư, cô đang làm gì thế!"

"Chẳng làm gì, tôi chỉ cho cậu ấy một cơ hội."

Hứa Uyên Uyên thấy Chu Gia Thụ, lập tức sửa băng rôn thành "THPT 13, cố lên!"

Phương Kỳ cũng từ "Số 1, cố lên!" chuyển sang hô vang "THPT 13, cố lên!"

Dần dần, cả lớp tôi đồng thanh hô vang: "THPT 13, cố lên! THPT 13, cố lên!"

Hiệu trưởng kh/inh bỉ: "Hừ, đợi đấy, vòng đầu nó sẽ bị loại ngay."

Cuộc thi diễn ra sôi động.

Hiệu trưởng trố mắt nhìn Chu Gia Thụ dẫn dắt đội 13 vượt qua vòng này đến vòng khác, tiến thẳng vào chung kết.

Vòng cuối cùng, THPT 13 đối đầu với trường chúng tôi.

Hiệu trưởng lau mồ hôi trán.

Mọi người bắt đầu bàn tán.

"Trường 13 giỏi từ bao giờ thế?"

"Trường số 1 vô địch mấy năm rồi, trường 13 làm sao địch nổi?"

"Không địch nổi? Anh không thấy thần đồng đầu trọc kia sao? Một người bằng cả đội."

"Nhưng sao đẹp trai thế mà lại cạo trọc nhỉ."

Khán giả sôi sục tranh luận ai sẽ thắng, ngay cả MC cũng căng thẳng.

Không ai biết trình độ Chu Gia Thụ đến đâu, vì mấy vòng trước cậu ta chỉ như đang chơi.

Cuối cùng trận chung kết cũng bắt đầu trong sự mong đợi của vạn người.

Khiến tất cả kinh ngạc, đội 13 hoàn thành bài thi 4 tiếng chỉ trong 1 tiếng!

Kinh khủng hơn, Chu Gia Thụ còn thiết kế luôn một mini game, trong khi đội số 1 dù có thêm giờ cũng không xong.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

Chương 21
[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
139
Đúng Hướng Chương 23