Loại tình yêu thứ hai

Chương 4

11/06/2025 04:08

Tôi ấn nhẹ thái dương, chủ động xin lỗi, "Xin lỗi."

Cố Nam Hạc khẽ cong môi, "Như thế này cũng tốt, ít nhất trông có chút sinh khí."

Khi chia tay Cố Nam Hạc, đã là 9 giờ tối.

Dù tôi cố ý kết thúc buổi hẹn không-mấy-lãng-mạn này sớm hơn.

Nhưng Cố Nam Hạc nhất quyết kéo dài thời gian đến tận bây giờ.

Suốt thời gian đó, Cố Tư Hòa không gửi thêm tin nhắn nào.

Tôi định thẳng về nhà.

Nhưng nghĩ đến lời cuối của hắn, đành rẽ vào căn hộ của hắn.

Phòng khách tối om.

Vừa bật đèn, tôi gi/ật mình vì người ngồi giữa ghế sofa.

Cố Tư Hòa mặt mày ủ dột, nhưng ánh mắt hướng về tôi...

Sao tôi lại cảm nhận được chút... thiểu n/ão?

"Em đến trễ."

"Em đã bảo có việc."

"Anh cũng đã nói sẽ đợi."

"Nên em đây rồi."

"Nhưng em trễ."

Vòng vo tam quốc, lúc này tôi mới nhận ra hắn có chút bất ổn.

Đến gần kiểm tra, quả nhiên gương mặt hắn ửng hồng khác thường.

"Anh sốt rồi?"

Hắn "hừ" một tiếng, mắt long lanh ngước nhìn.

Tôi sờ trán - nhiệt độ bỏng rẫy.

Chợt nhớ đã thấy hắn ở bệ/nh viện hôm nay.

Vậy hắn đi khám bệ/nh sao?

Sao còn cố đu theo xe tôi về...

10

Cố Tư Hòa khỏe mạnh đã khó chiều.

Cố Tư Hòa ốm yếu càng khó đỡ hơn.

Trí tuệ như thoái lui về tuổi lên ba.

Không những không chịu đi viện, còn đòi tôi kể chuyện đêm khuya.

"Giờ anh muốn nghe truyện em kể mới ngủ được. Dư Khoảnh, em tưởng 10 triệu mỗi tháng dễ ki/ếm lắm sao?"

"Lúc cần anh giúp, em đã từng thủ thỉ sẽ làm tiểu bảo bối của anh. Giờ leo lên giường anh rồi, liền muốn làm phu nhân trâu rồi?"

"Giá như lúc đó anh không động lòng trắc ẩn c/ứu em khỏi biển lửa. Nếu anh không c/ứu, đâu đến nỗi có nông phu với rắn, quý ông với sói, Cố Tư Hòa với em?"

Tôi: ...

Cuối cùng, tôi bị ép kể truyện Andersen suốt đêm.

Đến tận sáng sớm, hắn mới chịu ngủ.

Nhìn gương mặt đang ngủ, thoáng chốc tôi thấy quen.

Tôi đã gặp hắn trước đây.

Đó là manh mối duy nhất tôi nắm được.

Đột nhiên nhớ lời Ngô Tư Đạt:

"Dư Khoảnh" là phiên bản khác của tôi ở thế giới này.

Cô ấy có cùng trải nghiệm, cùng khiếm khuyết như tôi.

Vậy... lý do Dư Khoảnh tìm đến hắn, phải chăng vì cô ấy nhớ ra điều gì?

Gạt mớ suy nghĩ lộn xộn, tôi liếc đồng hồ định rời đi.

Bỗng nghe tiếng Cố Tư Hòa đang ngủ lẩm bẩm:

"Bỏ hắn đi, anh sẽ coi như chưa biết gì."

"Được không?"

Như sét đ/á/nh ngang tai.

Tôi vội vã bỏ chạy.

11

Sau hôm đó, cả tôi và Cố Tư Hòa đều giả vờ bình yên.

Tôi gần như chắc chắn hắn đã biết điều gì đó.

Nhưng hắn không nói, tôi đương nhiên cũng không đ/á động.

Điều khiến tôi cảnh giác thực sự...

Là hôm nay hắn nhìn tôi, đột nhiên nói:

"Làm sao đây, anh muốn nuốt lời rồi."

"Nuốt lời gì?"

Cố Tư Hòa cười ngạo nghễ: "Ước pháp tam chương, anh đổi ý rồi."

"Anh muốn em thức dậy trong vòng tay anh mỗi sáng, muốn em rung động vì anh, muốn em mãi mãi thuộc về anh."

"Làm sao đây, hình như anh đã yêu em rồi."

Tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp, cố tỏ ra bình tĩnh:

"Tiểu thiếu gia Cố gia lẫy lừng, lại yêu một cô gái đào mỏ?"

Kết quả Cố Tư Hòa cười càng khoái trá: "Ừ, nghe em nói vậy, anh càng xao động rồi."

Nên tôi sợ rồi.

Sợ Cố Tư Hòa đi/ên đến mức lôi tôi ra trước mặt Cố Nam Hạc.

Thế là tôi định cho "Dư Khoảnh" chia tay Cố Tư Hòa.

Sau chia tay, dù hắn có đoán được thân phận tôi cũng không sao.

Chỉ cần tôi không thừa nhận, hắn mãi mãi không làm gì được.

Nhưng nghĩ mãi không ra cách giải quyết ổn thỏa.

Cuối cùng, tôi chọn cách thô ráp nhất.

Tôi bỏ trốn.

Lấy danh nghĩa Dư Khoảnh, tôi nhắn cho Cố Tư Hòa:

【Chúng ta chia tay đi, em sẽ trả lại tiền cho anh.】

Không đợi hồi âm.

Tôi block hắn luôn.

Tôi tự nhủ: Kẻ phản bội hắn là Dư Khoảnh.

Dư Khoảnh vốn dĩ không tồn tại ở thế giới này.

Tôi mới là chủ nhân cách.

Tôi nắm quyền kiểm soát tuyệt đối với thân thể và tình cảm.

Nhưng không hiểu sao, trong lòng lại trống trải lạ thường.

Tôi tưởng Cố Tư Hòa sẽ đi/ên cuồ/ng tìm ki/ếm.

Không, là tìm Dư Khoảnh.

Nhưng không.

Những ngày sau đó.

Cố Tư Hòa biệt vô âm tín.

Ngay cả khi tôi dò hỏi Cố Nam Hạc vài lần.

Cũng không thấy dị thường.

Tình cảm của hắn với Dư Khoảnh, hóa ra cũng chỉ vậy thôi...

12

Thoắt cái đã đến tiệc đính hôn.

Hôm đó, tôi gặp lại Cố Tư Hòa sau thời gian dài "biệt tích".

Hắn g/ầy hơn trước.

Nhưng vẫn phong thái công tử bột bạt lãng.

Chỉ chào hỏi Cố Nam Hạc vài câu rồi vào bàn.

Gặp tôi như người xa lạ.

Đây là kết quả tôi muốn.

Nhưng nỗi buồn cứ lan tỏa.

Chắc là Dư Khoảnh đang đ/au lòng.

Vì là tiệc đính hôn, khách mời đa số là thân tộc.

Cha mẹ tôi đã mất, ông nội còn nằm viện.

Tôi không mời họ hàng.

Vừa định vào sau khi chào hỏi họ Cố, Cố Nam Hạc kéo tôi lại.

"Còn người chưa tới."

"Ai?"

"Anh mời nhà bác em."

Nghe vậy, người tôi như bị khóa trụ.

Giây sau mới thốt lên: "Anh nói ai?"

Cố Nam Hạc nhíu mày khó chịu: "Bác của em."

"Họ nói trước đây có hiểu nhầm, nhiều năm không qua lại."

"Hiện tại cổ phần của họ ở Mạnh thị không nhỏ."

"Dù sau này em kế thừa gia nghiệp, cũng không tránh khỏi giao thiệp."

"Gia hòa vạn sự hưng, em nên khéo léo hơn."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nói Một Đằng Làm Một Nẻo

Chương 22
Năm tháng huy hoàng nhất, tôi bỏ ra 10 triệu tệ bao nuôi một nam sinh nghèo. Chơi chưa đầy một năm, tôi thấy chán, liền đá gã đi. Không lâu sau, hắn ta ôm cả xấp kế hoạch kinh doanh cùng mấy chứng nhận bằng sáng chế đến tìm tôi, mắt đò hoe, hứa rằng hắn có thể nuôi tôi rồi. Khi ấy tôi đang trái ôm phải ấp, chỉ cười lạnh, bảo hắn ta cút càng xa càng tốt. 5 năm sau. Tôi vừa ngâm nga vừa rửa xe cho khách. Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh. Cửa kính hạ xuống...ô hóa ra là người quen. Một tấm thẻ đen được đưa tới trước mặt tôi: “20 triệu, một năm.” “Rửa xe à? Thế thì chắc phải rửa đến kiếp sau mất.” Lục Tri Cẩn lạnh lùng mở miệng: “Ngủ với tôi.”
208
4 Thai nhi quỷ Chương 27
8 Vượt Rào Chương 16
11 Thừa Sanh Chương 17
12 Người thừa kế Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Thừa Sanh

Chương 17
Năm thứ hai sau khi kết hôn, cha mẹ đùa giỡn hỏi tôi với Phó Ngôn Chu: “Khi nào mới đi làm giấy tờ, rồi sinh cho chúng ta một đứa cháu đây?” Hắn vội vàng giành trả lời: “Chờ thêm một chút nữa đi.” Tôi thì nghiêm túc tính toán thời gian: “Trong vòng ba tháng cố gắng có thai, sang xuân năm sau thì sinh.” Phó Ngôn Chu không hài lòng việc tôi tự ý quyết định, dắt theo bạch nguyệt quang đang mang thai cả đêm không về. Thời hạn đã định càng lúc càng gần, bất đắc dĩ, tôi đành ngượng ngùng bấm số điện thoại của kẻ thù không đội trời chung của hắn: “Tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn làm phiền anh ba phút, giúp tôi mang thai cho nhà họ Phó một người thừa kế.” Đầu dây bên kia giận dữ gào lên: “Ba phút? Cô đang chà đạp lên tôn nghiêm của tôi sao? Cô chờ đó cho tôi!” Sau này, vào cái đêm tôi bận rộn “mang thai người thừa kế nhà họ Phó”, Phó Ngôn Chu tìm tôi đến phát điên. Tìm mãi không thấy. Hắn chỉ còn cách liên lạc hết lần này đến lần khác với mấy cô bạn thân của tôi. Tịnh Tịnh: “Cô ấy đang xem phim với tôi, có chuyện gì để lát nữa hãy nói.” Văn Văn: “Cô ấy đang hát K với tôi, một tiếng nữa sẽ gọi lại cho anh.” Lệ Lệ: “Cô ấy đang tắm ở nhà tôi, cần tôi đi gọi một tiếng không?” Tôi mệt mỏi cả một đêm, gần sáng hôm sau mới nhìn thấy tin nhắn hắn gửi qua WeChat, gào thét như kẻ mất trí: “Con mẹ nó, cô bị phân xák rồi sao? Hay là bị c hặt ra thành ba khúc, vứt riêng ở rạp chiếu phim, KTV và trong phòng tắm hả?!”
Hiện đại
Ngôn Tình
0
Vượt Rào Chương 16
Ám Hỏa Chương 6