「Muốn làm gì?」
Tôi cúi mắt, mất hết sức lực giả tạo thân thiện.
「Muốn đ/á/nh hắn.」
Tạ khẽ vẻ mặt thoải mái.
Vệ sĩ đang đứng gác lập tức vào ch/ặt Khâm xuống.
Nhưng hắn hề cự.
Ngược lại ngẩng cằm lên đầy khích.
「Tạ Ngọc, ngươi động được ta.」
Ngay lập tức, đèn xe chói qua cửa sổ.
Chiếc sedan đen dừng trước cửa.
Tài xế vội mở cửa sau.
Một quý phu nhân sang trọng bước xuống.
Tôi nhận rõ cạnh khẽ mình.
Bà ta đầu tiên hạ Khâm.
Rồi xót xa xoa vết trên hắn.
Thứ hai bước tới trước mặt Ngọc.
Giơ t/át vào mặt chàng.
「Dám đ/á/nh em trai.」
「Sao ta lại ra thứ đồ như mày!」
Lần này ngay trợ - người luôn bảo vệ - cũng im mặt.
Tạ t/át nghiêng đầu, má đỏ ửng.
Tạ Khâm vươn vai kh/inh bỉ, xem kịch.
Tạ run giọng dữ:
「Ta mày bình thường...」
Bà chỉ mặt chàng hét lên:
「Tống thằng này vào viện th/ần! Ta thấy nữa!」
Vừa nói giơ t/át tiếp.
Tôi sao một người mẹ lại đối xử bất công thế.
Không thể đứng mãi chặn bàn ta.
「Xin làm rõ chuyện: Khâm đột nhập nhà trước, lại còn thóa mạ anh ấy.」
Tạ chợt nhận ra tôi.
Tôi tức buột miệng:
「Không công bằng được thì đừng hai đứa.」
Không câu nào chạm vào nỗi của ta.
Mặt bỗng tái mét.
Liếc đang im rồi vội vã Khâm rời đi.
Trước Khâm gằn giọng hỏi tôi:
「Tống cơ hội cuối. Muốn rời khỏi thì liên ta.」
Đúng đồ đi/ên...
12
Chiếc sedan đen biến mất.
Tạ trở về thư phòng.
Hàn trợ thở dài:
「Tiểu thư Tống, cô nhầm rồi.」
「Tạ Khâm phải ruột phu nhân.」
「Bà chỉ có tiên sinh đẻ.」
Tôi sửng tin vào tai mình.
13
Hóa ra bi kịch thường thấy trong gia tộc giàu có -
Tạ b/ắt c/óc từ lúc lọt lòng.
Năm thứ ba, nhận nuôi Khâm.
Mãi 10 năm sau chàng mới được tìm về.
Tạ lạnh nhạt với đứa cùng lớn khôn.
Tạ trở thành cái trong mắt họ.
Tạ Khâm 7 tuổi đã h/ãm anh.
Khi hắn gi*t chú chó nhỏ anh nuôi.
Hàn trợ nghiến răng kể:
「Tạ Khâm nấu thịt chó mời thiếu gia ăn.」
Hắn đắc ý thấy anh thốc tháo.
Từ đó tin vào bất cứ ai.
Trừ hải sản, chàng gần như đụng đến thịt.
Lần đó đi/ên cuồ/ng siết cổ Khâm.
Tạ về đúng ôm Khâm và trai ruột bằng mắt gh/ê t/ởm.
「Nh/ốt lên gác xép! ngày cho ăn!」
14
Hàn trợ lắc đầu:
「Cũng tại cô bé năm đó, thì đâu đến nỗi.」
Tôi ngơ ngác: 「Cô bé nào?」
Ông ta đầy ý nghĩa:
「Chính cô.」
Hóa ra năm xưa nhặt được chú chó rơi.
Sau gần hai tiếng, một cậu bé từ xe sang bước xuống nhận nuôi nó.
Chính thuở thiếu thời.
Tôi còn non nớt dặn dò: 「Người tốt sẽ hạnh phúc đời!」