“Miên Miên, chuyện vậy?”
… tình Dục.
“Không sao, làm anh rồi!”
Tôi vội vàng cúp máy.
Lương Hoài thán phục: làm thế nào vậy?”
“Hồi quê, loại niên này nhiều dễ đối phó lắm.”
“Em nhiệm giáo dục họ sao?”
“Làm chuyện đó?” anh ta như kẻ ngốc, đối ánh mắt như tôn sùng Hoài tình cờ biết nhiệm vực trường này họ Trương, toàn bịa đặt.”
Ánh mắt anh đầu tay tôi.
Tôi cố ý rít một hơi nói: “Cái này đấy.”
Lương Hoài bỏ qua kiêu ngạo, anh một cậu ngoan thực sự.
Về nhà, mấy cuộc Dục.
Tôi anh.
Anh tôi đã nhà, an sự, thở phào nhẹ nhõm.
Trong thoại vọng tiếng gió.
Tôi tinh ý hỏi: “Anh à?”
“Anh trong ngõ đó.”
“… Để tìm em?”
Anh phủ nhận, nói: nhà tốt rồi.”
Tôi nhịn được cười: “Cảm ơn nhiệm Ân.”
Chuyện vặt tôi tâm.
Tôi sau khi biết tôi Hoài sẽ lùi bước.
Không ngờ, anh tìm tôi.
Lần này mang hoa hồng.
Tôi đ/au đầu thôi, đành dùng cuối.
“Lương Hoài Viễn, anh hiểu quá khứ anh được.”
“Hút th/uốc? Hay bỏ học đại Anh ý.”
“Em đã kết một lần rồi.”
Lương Hoài im lặng, lâu như tôi dự đoán.
“Rồi… sao?”
“Chưa năm, nhanh chóng. anh nhất định sẽ người tái hôn.”
“Chuyện khi nào vậy…”
“Trước khi nhà họ Mạnh.”
“Em bị buộc à? Anh con gái nhà nghèo bị lấy chồng sớm.”
“Không nguyện.”
“Chú Mạnh biết không?”
“Không. biết, chắc dám giới anh quay sang hỏi anh, “Anh sẽ họ chứ?”
Lương Hoài lắc đầu.
“Đã bí mật, anh chắc chắn nói.”
“Cảm ơn.”
Anh im lặng.
Cuối cùng, hỏi một câu.
“Ngữ Tang, người… chồng liên lạc không?”
– Có chứ.
Không những có, anh ấy cậu ruột anh.
Nói Hoài chắc đi/ên mất.
Tôi trả lời vừa đủ: “Anh ấy cũng thành A.”
Lương Hoài như quả bóng xì hơi, ủ rũ.
Tôi cử động cổ.
Bỗng thấy Mạnh Duy Nguyệt xa.
Bàn chúng tôi, cách một lối đi.
Cô né ánh mắt tôi, hốt hoảng như đã thấy đó.
Hôm sau.
Ân Vãn rủ tôi đi bơi.
Cô lái Porsche 718 đón tôi.
Vừa đã ngào “chị dâu”.
Tôi nói: biết mà, anh trai chị đã hôn.”
“Biết chứ, buổi tiệc rư/ợu rồi.”
“Vậy chị dâu?”
“Hai người sớm muộn cũng tái thôi!”
Giọng quá quả quyết, tôi khỏi gi/ật mình.
“Không tính anh trai rõ nhất, hết.”
“Chị hiểu rồi…”
Ân Vãn tích rành rẽ.
“Hai năm trước, anh nóng vội kết chớp nhoáng dùng hết mọi bất thường đời anh từng thấy anh đi/ên cuồ/ng như vậy. Em cá anh vẫn đi/ên cuồ/ng, rõ vì lý do anh kìm nén bản thân.”
Tôi bất lực nói: chớp nhoáng chịu trách nhiệm em.”
“Câu chị qua thôi.”
Cô bí cười.
“Trách nhiệm lớn cỡ nào cũng sai khiến được Dục, trừ khi anh muốn.”
Xe bể bơi.
Ân Vãn nói, đây vực riêng tư, nước sạch, lo lẫn người ngoài.
Thay đồ, đột nhiên “ch*t ti/ệt” một tiếng.
“Sao hỏi.
“Em… tháng Cô mặt mày xám xịt, “Chị dâu, được rồi.”
“Vậy chị em.”
“Không cần, khi đến, chị mất hứng, cứ mái.”
“Thế thì sao?”
“Em quần phía sau xem trai không.”
Tôi định đi cùng cô.
Bỗng thấy Cayenne góc bãi đỗ xe.
Lặng lẽ mình nơi giống nhân nó.
Tôi chuyển giọng nói: “Được, vậy chị đi một lúc.”
Bể rộng, bóng người.
Tôi vùng một bên mép nước.
Đành cả người xuống nước.
Tôi đếm ngược trong 10 1, cuối cùng một tay vớt lưng tôi lên, kéo tôi khỏi mặt nước.
“Đừng tìm cái ch*t trong bể tôi.”
Ân rút tay nhanh chóng.
Như chống việc tiếp xúc da thịt tôi.
“Em tập nín thở, vẫn anh dạy ngày xưa.”
Ân người uống rư/ợu, nữ sắc.
Cách giải duy nhất lội.
Ngày trước thị trấn nhỏ, anh đặc biệt m/ua nhà bể bơi, tay dạy tôi bơi.
Anh cái phao bên cạnh: “Lâu vậy vẫn học được, nên bỏ đi.”
“Tại học được, anh biết sao?”
Ân im lặng.
Tôi “tốt bụng” nhắc anh:
“Ngày xưa mỗi lần dạy bơi, cuối cùng vào mép bể, đồ hỏng mấy bộ rồi…”
“Mạnh Ngữ Tang, đây thành A.”
“Đúng, thành Nói đây, bể thành A, anh thử chưa?”
Dưới nước, chân tôi định vờn đùi anh.
Ân đưa tay ra, giữ mắt cá chân tôi.
“Còn nghịch nữa anh ném ra.”
“Em động nữa, đổi đề đi.”
Tôi anh mắt cong cong.
“Tối sau khi nhận cuộc anh ngõ? Có lo không?”
“Nếu Vãn gọi, anh cũng sẽ đi.”
“Nhưng Vãn qu/an h/ệ huyết thống anh, thì không. Trong lòng anh, gia đình anh quan trọng như nhau, đúng không?”
Ân bị tôi dẫn vào lối.
Một người quyết đoán như anh, nhiều lần thua thiệt trước mặt tôi.
Nhân anh ý, tôi thoát khỏi tay anh, chân men cơ bụng, lần xuống dưới.
“Anh động tình rồi.”
Tôi khá hài lòng này.
“Một năm rưỡi gặp, anh dễ động tình hơn trước. ra, trong thời gian anh nghĩ mình –”
Ân “rào” đứng dậy khỏi bể bơi.
Tay thuận cầm khăn, quấn quanh eo.
Nhưng dù vẫn che được cứ khó anh.
Đến anh vẫn lạnh lùng: đi.”