7
Trong phòng bệ/nh ngập tràn mùi th/uốc sát trùng, Trình Dạng dựa lưng trên giường bệ/nh, ánh mắt đờ đẫn nhìn người hộ lý nam đang lau người cho mình.
Khi người hộ lý thu dọn xong xuôi định rời đi, Trình Dạng chợt lên tiếng: "Đôi chân tôi x/ấu xí lắm nhỉ?"
Người hộ lý dịu dàng đáp: "Thưa anh Trình, nếu chăm chỉ xoa bóp và dưỡng sinh, đôi chân anh vẫn có cơ hội phục hồi."
"Nhưng anh rất gh/ét nó đúng không?" Trình Dạng gằn giọng, ánh mắt sắc lẹm xuyên thủng đối phương: "Lúc gọi điện cho vợ, anh từng than phiền việc phải chăm sóc một bệ/nh nhân t/âm th/ần bất ổn như tôi thật mệt mỏi. Anh nói tôi không thể tự chủ, luôn làm bản thân trở nên bẩn thỉu thảm hại..."
Mặt người hộ lý biến sắc: "Anh Trình..."
"Tò mò sao tôi biết ư?" Khóe miệng Trình Dạng nhếch lên nụ cười đi/ên lo/ạn: "Đương nhiên là tôi cho người theo dõi anh rồi. Như lời anh nói, tôi đúng là kẻ đi/ên mà."
Xoẹt! Chiếc cốc trên đầu giường văng thẳng vào trán người hộ lý. Phương Hòa đứng ngoài cửa vội chạy vào, lập tức đưa người này ra ngoài.
"Đổi hộ lý." Trình Dạng gằn giọng.
"Vâng." Phương Hòa đáp lí nhí, lưng áo đã thấm mồ hôi. Đây là người hộ lý thứ mười bị đuổi việc trong ba ngày.
Trình Dạng co quắp trong chăn, giọng nặc mùi tuyệt vọng vang lên: "Tìm thấy Hợp Hoan chưa?"
"Vẫn chưa..."
"Đi tìm ngay!" Tiếng gào thét như thú dữ bị thương vang lên: "Tôi cần cô ấy! Chỉ có cô ấy mới là liều th/uốc của tôi!"
Chuông điện thoại vang lên đúng lúc Phương Hòa định rời đi. Sau vài phút nghe máy, anh quay đầu với vẻ mặt tái nhợt: "Cảnh sát vừa báo... đã tìm thấy chị Hợp Hoan."
8
Tôi và Diệp Tư cùng lao mình xuống dòng nước. Trong khoảnh khắc ranh giới sinh tử, hệ thống đã hoán đổi linh h/ồn hai chúng tôi.
Nhìn thân x/á/c đã gắn bó mười mấy năm chìm dần vào lòng sông, tôi dùng hết sức bơi ngược lên mặt nước.
Giờ đây, tôi đã được c/ứu sống - dưới thân phận của một nữ sinh vừa tốt nghiệp: Diệp Tư.