Rốt cuộc càng quan tâm nữa.
Tương lai thành vật hy họ.
12
Hôm khi mở thoại, có rất nhiều cuộc nhỡ trên máy.
Còn có tin bạn bè.
"Giáo sư nhà cậu đang đi/ên cuồ/ng tìm cậu kìa."
"Cậu rốt cuộc đâu vậy?"
Lúc này, đang trên taxi viện.
Do lao liên miên, bị cảm nặng, sức khỏe mãi khá lên.
Khi chờ lướt thoại phát hiện hôm nhật Nguyệt.
Hoa tươi trải dài hội trường ra bãi cỏ ngoài.
Tiệc nhật được tổ hoành tráng trọng.
Có lời tán dương người hâm m/ộ, mến người qua đường, ánh đèn flash tại hiện trường nối tiếp nhau.
Kiều Nguyệt tựa như thần giáng yểu điệu tha.
Chỉ hôm Nguyệt có chút thẫn thờ.
Đắm đuối về hướng nào vẻ mặt sầu n/ão.
Cư dân mạng đồng loạt hỏi:
"Không ai thấy giáo sư sao? trọng đại Nguyệt Nguyệt mà!"
"Không thấy."
"Tôi giáo sư đã có vị thê mà..."
"Đừng nhắc Thời An nữa, cư/ớp người khác thì tính thê gì, thật đen đủi."
"Cô tái khám định kỳ uống th/uốc giờ." Lời dặn dò bác sĩ kéo về tại.
Tôi táo lại, "Cảm ơn bác sĩ."
Khi xách th/uốc ra ngoài, va lòng người.
Trên người phảng phất hơi lạnh gió, giọng khàn "Thời rốt cuộc đã đâu?"
Tôi ngẩng đầu thấy mặt Trạch, vô bước.
Nhìn trạng thái dường như đã tìm đêm.
"Đừng động tôi, có cứ qu/an h/ệ gì với anh."
Thẩm đột nhiên ch/ặt cổ tôi, đỏ hỏi, "Thời tại em... Tại nói sớm với anh?"
Tôi đẩy tờ báo cáo siêu cách đây mấy mặt ta.
"Thẩm Trạch, đang chơi trò hàng đấy à?"
"Thứ ai thì thích người có không?"
Thẩm dòng chữ cuối cùng, sờ.
Trong đôi vốn lạnh lùng thoáng chút hoang mang.
"Đây là..."
"Con ta."
Anh đờ người thận sờ lên bức ảnh, nói thành lời, anh... có con..."
"Giờ thì nữa."
Tôi thản nhiên lời "Vốn định nhưng hôm Nguyệt chuyện dơ bẩn trong đã bỏ nó rồi."
Mặt tức tái mét.
Tôi nhếch mép túm lấy cổ áo mẽ đẩy dựa tường, "Anh có biết đ/au không? Vì vậy, xa, được không?"
Thẩm như bị ai đó rút tinh thần, trong chốc tụy xuống.
Tôi đưa vài tờ đăng ký, "Quên nói với anh, vừa được thăng phó giáo sư, nếu có thể, hy vọng chuyển mấy dưới tôi. Suy nghĩ kỹ đi, tối sẽ đợi nhà."
Tôi để ý quay người lên xe.
Thực ra với hình doanh hiện tại nhà Thẩm, chỉ cần ước, nhà sẽ tức tan rã.
Nhưng việc cuối cùng.
Đòi Trạch.
Đêm dưới lầu rất lâu.
Tôi cửa sổ, ánh lửa đầu ngón dần tàn bùng lên, nhưng người vẫn động.
Như đang đưa ra định vô cùng trọng đại.
Khi về, người đã lạnh cóng.
Anh kéo đang cạnh ôm ch/ặt lòng.
"An mọi cầu đều đồng nhưng được rời anh."
13
Tôi mất, trước đây có thể vì Nguyệt mà tự cổ tay.
Cũng có thể vì được mà th/ủ đo/ạn.
Anh chịu ký chuyển viên.
Đêm tốn chút công sức, chuốc say ký tên.
Thẩm dựa ghế sofa, trong mơ thều thào.
"Thời này sẽ tốt với em."
"Không ai có thể b/ắt n/ạt em."
Thật đa sao...
Nếu Thời An trước, có lẽ đã vui sướng thành tiếng.
Giờ đây, chỉ tránh cuộc tồi tệ như vậy.
Tôi đăng ký đã ký tên, rời ngay trong đêm.
Hôm sau, nhà nhận được thư ước.
Đúng dự định đăng ký hôn, vết.
Thẩm tới.
"Thời đâu?"
Đầu dây kia rất yên tĩnh.
Chỉ nghe thấy hơi thở nhẹ Trạch.
Tôi vuốt tờ giấy thừa kế di sản, Trạch, đã nghĩ rồi."
"Tôi tốt với anh."
"Vậy thôi nhé."
Thẩm thoáng sờ, đầu hoảng hốt:
"An An..."
"Em đâu..."
"Em nói đi, sẽ tìm..."
Tôi tắt thoại, dưới đồng luật sư ký giấy tờ thừa kế di sản.
Từ về sau, công ty, tài sản ông nội đều sẽ thuộc về tôi.
Tất nhiên, do loại bỏ số nhân tin, bỏ tác với nhà Thẩm, công ty đối mặt với tổn thất lớn.
Người ông nội khổ, hôm nay, cô tinh thần để gánh công ty."
Năm hai mươi tám tuổi, dường như thoát gông xiềng nào ôm lấy cuộc đời thường đầy gian nan thuộc về mình.
Luật sư Trần ra cửa, tôi.
"Cô chúc cô tiền tươi sáng."
Tôi nghẹn ngào, "Cảm ơn luật sư."
...
Sau khi ng/uồn tài trợ mẽ, nhà chẳng bao lâu đã n/ợ đầm đìa.
Phong cách đầu thu liễm, kín đáo, sợ bị đối thủ thóp.
Thẩm đổi rất nhiều.
Anh giáo sư phong quang sáng lạn nữa, dường như bị bệ/nh, thường xuyên dạy.
Hôm đột nhiên lại.
"Thời g/ầy rồi."
Lúc đó vừa trải qua trận cảm nặng, thêm chứng trầm cảm nhẹ, có thể khỏe đông.
Tôi hít sâu, "Nhờ phúc giáo sư Thẩm, trận với suýt nữa mạng. rất mừng vì có thể dừng đây."
Thẩm đ/au khổ hiện rõ trên mặt, "Thời thể tà/n nh/ẫn như vậy."
Tôi thản nhiên nhắc "Anh đã có con rồi, tích chút đức đi. Tuế vô tội."
Tối hôm nhận được cuộc Nguyệt.