Lúc đó, giáo viên và học trong trường hầu về lớp 6 khối 2 lớp ch/ặt. ra này nên về, cảm ở trong trường. lục soát khắp nơi, cả nam cũng vào. Đều dáng Từ. Bỗng nghe tiếng chạy lên liền áo khoác làn da trắng muốt cậu chi chít vết đỏ. đóng tưởng yêu gì rồi. bước thêm bước, từng bước tiến về rìa thượng, xung quanh một người. lao túm Từ. Thêm một bước cậu rơi xuống. hoảng lo/ạn, khóc lóc: "Bùi cậu sao quay lại, đầy m/áu, mắt đen long dưới làn tóc mực nhìn chằm Chưa nói hết, cảm nhận lực hút vô hình đang cậu lao xuống. "Đi..." Lúc đó tức đi/ên. làm sao, cũng rõ chuyện gì xảy ra. cắn vào dưới táo lại. Khoảnh áp lực hút biến mất. ngây nhìn tôi, đột ôm tôi, hôn sâu hơn. Hương vị ngọt ngào quấn quýt lưỡi, óc trống rỗng. Đến khi buông ra, mới dè dặt hỏi: "Bùi cậu đỡ hơn nói gì, chỉ siết trong vòng tay. Hôm đó ôm nhau hơn một tiếng. 13 dĩ tính đại khái, nói nên cũng Dần dà quên bẵng Giờ nhắc lại, cũng biết ẩn tình bên trong. tay nghịch ngợm, thản nói: kết âm duyên với tôi, nên phải chớp mắt: "Thế quần áo cậu sao thế?" Nghe vậy, im lặng. Bị hỏi mãi, cậu mới bất đắc dĩ: "Nó thành hình dáng dụ lên thượng, cưỡng Lúc đó bất ổn thoát tức đi/ên. Lúc đó chưa từng cởi áo Từ. eo thon săn, cơ bụng tám múi cậu nó sờ ý tôi, tay nhét vào áo, thở dài: "Từ nay chỉ Trương Lăng ho tiếng: "Đừng cẩu thế chứ." "Biết sao cô c/ứu được cậu không? Vì thể chất cả thế khó thứ "Cô đồng đại công đức và sát khí nặng, tức ít nhất tám đời từng làm đại tướng, trăm vạn c/ứu trăm vạn người." "M/a q/uỷ đạo hạnh nông cạn gặp cô đều tránh xa, kẻ nào dám khiêu thành tro bụi, lớn may ra thoát Đó lý do m/ộ vô sự họ trừng ph/ạt. Bọn q/uỷ đó x/ấu, thì bọn ch*t rồi." "Tương tự, con tiêu cũng lý do cô ấy." 14 Trương Lăng chụp lia lịa "Gửi về lão đạo "Nhưng... cụ thể anh cần làm gì?" vốn sống phó mặc, biết thể chất mình lợi hại thế. Đồ ăn lên, Trương Lăng ăn ngấu nghiến, nhai nói: "Đại Lương thôn mất nhiều trẻ đáng lẽ mức q/uỷ dị, dân phát hiện bọn trẻ đều ra nửa đêm. Hơn nữa phát hiện Đại Lương thôn thứ lo/ạn pháp vô dụng. Hoặc ở tà đạo, hoặc "Dù nào, ta cũng phải được vị Đại Lương thôn. Thực đoàn làm phim mấy ngày thấy, cũng được, Đại Lương thôn che giấu." "Nhưng dễ hơn nhiều, cùng bày trận, uy lực hơn." "Còn đại ca, khuyên đừng đi, cậu dễ mất mạng lắm." mắt lạnh "Lo thân mình Trương Lăng đưa tấm bùa: "Đây Tung phù, dùng thì đ/ốt lên được. Chỗ này an lỡ lạc thì dùng cái này nhau." nhận lấy Cảm giác này khác mấy thứ l/ừa đ/ảo kia. Trương Lăng xoa xoa tay: "Ừm, tên Hoa phải không? Anh sờ một cái được không?" cười lạnh: "Vậy sờ anh đi?" Trương Lăng vẫy tay: "Thôi được rồi, sờ con bất sự." ta ho nhẹ, nói nhỏ: "Lần anh sờ lén vậy." "Trương Lăng!" Ánh mắt băng giá. Trương Lăng vỗ mông đứng dậy: "Ăn no rồi, sáng mai gặp." Chuồn nhanh chớp. 15 Ánh nhìn dân này khiến ta khó chịu. Khi thuê phòng khách sạn, đưa CMND: "Hai phòng..." "Một phòng đủ." chớp mắt vô tội: "Anh một phòng thôi." Nhớ chuyện gặp năm 16 tuổi, gật đầu: "Vậy một phải chưa từng ngủ chung, vào phòng hơi căng thẳng. Hơi thở gấp gáp. Bàn tay chợt vòng qua cổ tôi, tim lo/ạn nhịp, vội nói: tắm với lấy giá áo treo "Tắm sớm thế?" đỏ bừng, lầm rồi. bật cười. ngủ chẳng thèm nói chuyện. tắm xong, hơi nước bốc lên nghi ngút.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Âm Thanh Ba Lan Năm Ấy

Chương 6
Ngày nhà họ Tô bị khám xét, cha tôi khoác lên người tôi bộ váy áo lộng lẫy, ném tôi trước mặt binh lính: 『Đây chính là đại tiểu thư Tô Nguyệt Oanh của Tô gia.』 Mọi người đều nói cha là bề tôi trung thành. Khi gặp lại, cha đã trở thành Đại tướng Thần Vũ được tân đế sủng ái nhất, Tô Nguyệt Oanh trở thành hoàng hậu, sống trọn kiếp bên cạnh tân đế. Còn tôi, là kỹ nữ thân bại danh liệt nơi lầu xanh. Mẹ tôi vì muốn chuộc tôi, gượng gạo thân thể tàn tật đến cầu xin cha, nào ngờ bị người giữ cổng hai gậy đánh chết. Tôi cầu xin Tô Nguyệt Oanh chôn cất mẹ, không ngờ nàng nói: 『Lầu hoa đầy những kỹ nữ thanh bạch, nếu ngươi biết giữ mình, ta còn có thể giúp. Nhưng ngươi tự nguyện rũ bùn, ta sẽ không giúp kẻ như thế.』 Đêm đó, tôi bị chặt tứ chi, vứt xuống sông. Khi mở mắt lần nữa, tôi trở về ngày Tô gia bị khám xét. Lần này, hãy để Tô Nguyệt Oanh tự mình giữ gìn phẩm tiết nơi lầu xanh đi.
Cổ trang
Cung Đấu
Báo thù
0
Nhử Địch Chương 11