Mặt tôi đỏ bừng, tôi đưa tay đ/á/nh nhẹ vào anh:
"Anh là rể nhà ai thế?"
Trình Tinh Dã nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng.
Nụ cười trên mặt anh không còn vẻ đùa cợt, nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên.
Trong nụ hôn mờ nhòe, anh thì thầm:
"Đợi anh về."
**19**
Nửa năm sau, tôi nhận được tin nhắn từ Lý Văn Hiêu qua một người bạn.
"Lý Văn Hiêu trầm cảm nặng cậu biết không? Mấy hôm trước hắn uống cả lọ th/uốc ngủ với rư/ợu, may mà trợ lý phát hiện kịp, đưa đi cấp c/ứu rửa ruột rồi."
Cô bạn nhỏ giọng:
"Nghe nói lúc được đưa vào viện hắn vẫn còn tỉnh, hình như liên tục gọi... tên cậu."
Tôi lặng người.
"Cậu có muốn đi thăm hắn không?"
Suy nghĩ một hồi, tôi vẫn từ chối.
Đường đời chúng tôi đã chia đôi từ lâu, tốt x/ấu gì tôi cũng không muốn dây dưa nữa.
Nhưng tôi không ngờ Lý Văn Hiêu lại tìm đến.
Phương Bắc tuyết xuống sớm, mới tháng mười hai đã phủ trắng xóa.
Thành phố nhỏ yên tĩnh, những bông tuyết lặng lẽ rơi.
Đang cùng Trình Tinh Dã đi chợ về, tôi thấy bóng người đen thẫm đứng dưới đèn đường, người phủ đầy tuyết.
Lý Văn Hiêu nhìn chúng tôi bằng ánh mắt trống rỗng.
"Hứa Nặc."
Giọng hắn run nhẹ giữa tuyết trắng.
Tôi đẩy Trình Tinh Dã: "Anh lên trước đi, em lên sau."
Trình Tinh Dã nhíu mày: "Năm phút."
"Chỉ năm phút thôi nhé!"
Khi anh đi khuất, Lý Văn Hiêu bước tới.
Gần một năm không gặp, hắn g/ầy guộc hơn, đôi mắt sắc bén ngày xưa giờ đờ đẫn.
"Có việc gì không?" Tôi hỏi.
Hắn nhìn tôi chằm chằm, mắt dần đỏ lên.
Giọng khàn đặc:
"Hứa Nặc, tôi không buông được, phải làm sao?"
"Cô buông thế nào, dạy tôi với?"
Tôi bình thản:
"Đau đủ rồi, tự khắc buông."
Lý Văn Hiêu thần sắc hoảng hốt, người khom xuống như vừa bị đ/âm một nhát.
"Chúng ta chỉ lỡ nhịp thôi." Hắn nghẹn ngào, "Nếu tôi sớm nhận ra, có lẽ..."
"Không thể đâu." Tôi lắc đầu, "Lý Văn Hiêu, giữa chúng ta chưa từng là lỡ nhịp."
"Chỉ cần tôi không rời đi, anh sẽ chẳng bao giờ nhớ đến tôi."
"Chúng ta vốn dĩ không có kết quả."
Lý Văn Hiêu mấp máy môi.
Hắn muốn nói gì đó nhưng không thốt thành lời.
Giọt nước lăn trên khóe mắt, có lẽ là tuyết tan.
Tôi nắm lấy tay hắn, thở dài khi thấy vết s/ẹo mới trên cổ tay:
"Lý Văn Hiêu, tôi cũng từng nghĩ yêu mà không được thì trời sập."
"Nhưng giờ tôi hiểu rồi, thế gian này không ai không thể sống thiếu ai."
"Rồi anh cũng sẽ buông thôi."
Liếc đồng hồ, sắp hết năm phút.
Trình Tinh Dã mà trễ thì lại gi/ận dỗi.
Tôi quay lưng vẫy tay:
"Thôi nhé, Lý Văn Hiêu."
Đi được một đoạn, tiếng hét x/é lòng vang sau lưng:
"Hứa Nặc! Tôi không buông được đâu!"
"Cả đời này tôi không thể quên cô đâu!"
Tôi không ngoảnh lại.
**20**
Tin tức Trình Tinh Dã - họa sĩ thiên tài mở triển lãm gây bão mạng.
Bạn tôi háo hức gọi điện:
"Làm ơn đi mà! Cậu quen Trình Tinh Dã phải không? Xin hộ tớ vé, tớ hâm m/ộ anh ấy lắm!"
Tôi tìm Trình Tinh Dã, nhưng anh chỉ đưa một vé:
"Chỉ một vé thôi, cho mình em."
Đồ keo kiệt!
Đến ngày triển lãm, tôi vẫn đi.
Tôi tò mò muốn xem Trình Tinh Dã vẽ gì ở thị trấn nhỏ này.
Triển lãm mang tên "Evangeline".
Kỳ lạ là cửa không một bóng người.
Phòng triển lãm tối om, lòng tôi lo lắng.
Nhầm ngày rồi sao?
Đột nhiên đèn sáng rực!
Tôi đứng ch*t lặng.
Khắp phòng triển lãm là những bức chân dung tôi.
Lúc đứng ban công uống bia.
Lúc mặc áo khoác dạo biển.
Lúc cúi đầu ngại ngùng.
...
Tôi chưa bao giờ biết Trình Tinh Dã đã vẽ tôi nhiều thế.
Từng nét vẽ tràn đầy yêu thương, ghi lại mọi khoảnh khắc của chúng tôi.
Đến bức cuối cùng - bức sơn dầu hai ngôi sao đan vào nhau giữa đêm tĩnh lặng.
Mắt tôi cay xè.
Trình Tinh Dã bước ra từ sau bức tranh, nở nụ cười:
"Hứa Nặc, em có muốn làm Evangeline của anh không?"
Tôi đỏ mắt mà bật cười.
Chạy ào tới ôm ch/ặt lấy anh:
"Em đồng ý!"
**Ngoại truyện - Góc nhìn Lý Văn Hiêu**
Bạn hỏi tôi thích gì ở Cố Tư Lỉnh, tôi bảo cô ấy hiền lành, an toàn.
Nhưng trong lòng lại hiện lên bóng hình người khác.
Tôi xua đi.
Hứa Nặc chỉ là bạn.
Mãi mãi chỉ là bạn.
...
Tôi chưa bao giờ nghĩ Hứa Nặc sẽ rời đi.
Cô ấy đã ở bên tôi mười hai năm, đời người được mấy lần mười hai năm? Từ khi sinh ra đến giờ, cô ấy dành nửa đời người cho tôi.
Chúng tôi không thể thiếu nhau.
Nhưng cô ấy đã đi thật.
Về quê, không quay lại.
Tôi cảm thấy vô lý.
Cô ấy không về, vậy tôi thì sao?!
Cúp máy, tôi ra ban công hút th/uốc.
Đi thì đi đi, bạn bè gì chứ.
Tôi có cả đống bạn.
Nhưng tay run không bật được lửa.
Không ổn rồi, phải đi tìm cô ấy.
Phải hỏi cho rõ, sao cô ấy không về.
Tôi còn ở đây, cô ấy đi đâu được?
Nhưng khi thấy cô ấy, tôi chợt hiểu: Lần này cô ấy thật lòng.