Quy Ẩn Điền Viên

Chương 3

27/08/2025 11:46

M/ua xong đèn lồng, hắn lại cõng ta trở về.

Lưng hắn rộng rãi, bước đi vững chãi, chỉ có điều lớp cơ bắp cuồn cuộn cứng ngắc khiến ta hơi khó chịu.

Một tay ta cầm đèn lồng, tay kia nâng niu bánh hạt dẻ, đói thì cắn một miếng nhỏ.

Vụn bánh vương vãi đầy đầu hắn.

Hắn than thở: 'Tiểu tổ tông, vụn bánh ngươi làm rơi này, đủ tiền m/ua cả con gà quay rồi.'

Ta mặc kệ, tự mình ăn ngon lành.

Trời đã tối đen, đáng lẽ ta phải sợ nơi rừng núi hoang vu này, nhưng dựa vào thân hình ấm áp của gã to lớn kia, hình như cũng đỡ sợ hơn.

Đang đi, bỗng từ bờ ruộng ven đường vang lên tiếng sột soạt, cùng những âm thanh kỳ lạ không biết là đ/au đớn hay khoái lạc.

Hắn dừng bước, ta tự nhiên giơ đèn lồng soi tới.

Chỉ thấy——

Trên ruộng có hai thân hình trần truồng đang chồng lên nhau, đối diện chúng ta là cặp mông trắng hếu.

11

'Á!'

Ta thét lên.

Trong chớp mắt, Dư Thập Cửu thổi tắt đèn lồng.

Trong đêm tối, hắn cõng ta phi như bay, chỉ lát sau đã chạy xa mấy trượng.

Ta sợ hãi m/ắng: 'Dư Thập Cửu, ngươi đang hối hả đầu th/ai à? Chạy nhanh thế làm gì!'

Hắn im lặng, đến khi chạy xa cả dặm mới dừng lại thở hổ/n h/ển.

Nghỉ một lát, hắn lại thắp đèn, tiếp tục cõng ta về: 'Đi thôi.'

Ta vẫn nghĩ về cặp mông trắng nãy.

Cảnh tượng như vậy, ta chưa từng thấy bao giờ.

Nhưng ta hơi tò mò: 'Thập Cửu, vợ chồng trong làng không nằm ở nhà, sao đêm hôm lại ra ruộng thế?'

Dư Thập Cửu khựng bước, ta cảm thấy thân hình hắn nóng ran.

Hắn gắt gỏng: 'Trẻ con hỏi nhiều làm gì!'

Ai là trẻ con chứ!

Ta đã đến tuổi cài trâm rồi!

Dư Thập Cửu này chẳng lẽ thật sự nghĩ ta không biết gì sao?

Sách tranh huynh trưởng giấu trong thư phòng, ta cũng từng xem qua.

Chỉ là ta không hiểu sao vợ chồng trong làng phải ra ruộng làm chuyện ấy.

Dư Thập Cửu không chịu nổi ta hỏi mãi, cuối cùng nói: 'Có khi chỉ là vợ chồng một đêm thôi.'

Ta nghe mà m/ù mờ chẳng hiểu.

12

Đêm nay không hiểu sao trong người bứt rứt.

Trên giường trằn trọc mãi, trong đầu toàn hình ảnh cặp mông trắng nãy.

Ta nghe Dư Thập Cửu cũng trở mình mấy lần.

Tiếng ngáy khẽ đêm qua không còn, hơi thở hắn nhẹ tênh, hình như cũng chưa ngủ.

Ta lại nghĩ đến thân hình nóng bỏng của hắn, mùi xà phòng trên chăn quấn lấy ta, giống mùi trên người hắn.

Mặt ta đỏ bừng, nửa đêm ngồi bật dậy quát: 'Thằng nhà quê!'

Một lúc sau Dư Thập Cửu mới lên tiếng: 'Tiểu tổ tông, nửa đêm tỉnh dậy cũng phải m/ắng ta một câu sao?'

Ngồi dậy thấy lạnh, ta cuốn chăn nằm xuống: 'Hừ.'

Dư Thập Cửu thấy ta thức, lơ đãng trò chuyện: 'Bánh hạt dẻ kia ăn chậm thôi, đó là tiền ta dành dụm mấy năm để cưới vợ. Dăm bữa nữa ta đi săn b/án thú rừng, ki/ếm tiền lại đưa nàng lên phố.'

'Hừ hừ.'

Dành dụm lâu thế mới được hơn hai trăm văn, đúng là không trách được hắn không cưới được vợ.

13

Sáng hôm sau, hắn vác cuốc ra đồng.

Dù chưa đến vụ, nhưng hắn vẫn phải thường xuyên ra xem.

Ta thức dậy đã thấy phiền n/ão.

Đêm qua trời tối không để ý, nay trời sáng mới thấy giày ta dính đầy bùn.

Nhơ nhuốc quá.

Trong nhà tìm được mảnh vải rá/ch, ta xỏ giày ra suối.

Các mệ trong làng đều giặt quần áo ở đây.

Đến đây lau giày chắc không sai.

14

Các mệ nhiệt tình lắm.

Ta vừa ngồi xuống, lấy mảnh vải ướt chùm giày, họ đã bắt đầu buôn chuyện.

Từ quả phụ Trương đầu làng đến Vương M/a Tử cuối xóm, giày ta chưa sạch mà chuyện đã nghe cả rổ.

Cuối cùng không hiểu sao lại nói đến ta.

Mệ Giáp véo một cái vào eo ta rồi kêu: 'Úi cha, eo nhỏ quá!'

Ta gi/ật mình nhảy dựng, vội lánh xa.

Mệ Ất vừa giặt áo vừa cười: 'Nhìn gương mặt búp măng ấy, mười dặm tám làng chưa thấy ai mịn thế, không biết Dư Thập Cửu ki/ếm đâu ra cô vợ xinh thế, mềm mại như tiểu thư đại gia vậy!'

Ta nắm ch/ặt mảnh vải dơ, không biết nói gì.

Ta, ta đâu phải vợ của Dư Thập Cửu...

Mệ Bính nheo mắt cười ý nhị: 'Cô em, chồng em khỏe thế, tối hẳn là khổ sở lắm nhỉ?'

Mặt ta bừng đỏ.

Mấy mệ này nói chuyện sao trực tiếp thế!

Giày chưa rửa xong, ta cầm vải bỏ chạy.

Thôn quê dã man quá đỗi!

Đằng sau vang tiếng cười giòn giã của các mệ.

'Sao lại ngại ngùng thế!'

15

Tối đến Dư Thập Cửu vác về một con hoẵng.

Thấy hắn ta liền m/ắng: 'Thằng nhà quê!'

Dư Thập Cửu ngẩn ra: 'Tiểu tổ tông, ta lại mắc tội gì?'

Ta lại nhớ đến lời lẽ thô tục bên suối, mặt lại đỏ lên.

Nhưng không nói ra được.

Chỉ ưỡn ng/ực đáp: 'Bản tiểu thư muốn m/ắng thì m/ắng, còn xem giờ giấc sao?'

Dư Thập Cửu cười khẩy.

Hắn để thịt hoẵng trong sân, rồi từ ng/ực lấy ra gói nấm rừng.

Dư Thập Cửu nói: 'Tiểu tổ tông đừng gi/ận, tối nay nướng thịt hoẵng, nấu canh nấm rừng cho nàng.'

Bụng ta không chiều lòng kêu òng ọc.

Ta hừ mũi: 'Vậy thì nếm thử.'

Dư Thập Cửu nghe tiếng bụng ta cười to, bàn tay lớn xoa lên búi tóc ta.

Ta kinh hãi: 'Dư Thập Cửu! Ngươi chưa rửa tay!!'

16

Tay nghề Dư Thập Cửu cũng khá.

Thịt hoẵng nướng ngoài giòn trong mềm, chỉ hơi nhiều mỡ, ta ăn vài miếng. Canh nấm rừng ta húp nhiều, lại ăn thêm củ từ trắng hắn đào ngoài đồng.

Ăn no quá, ta buồn ngủ díp mắt, ngáp một cái.

Ngáp đến nỗi nước mắt giàn giụa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm