Ảo Tưởng Phi Phàm

Chương 6

18/09/2025 13:44

Một bước, hai bước, ba bước...

Khi cách mẫu thân hắn năm bước, ta dừng chân, khom người xuống.

Chúc Lăng Thủy dường như đã sẵn sàng bồng ta đi bất cứ lúc nào, các huynh đệ trong sơn trang cũng nín thở dõi theo.

- Mẹ ơi, con là dâu của người.

Tiếng hít thở sâu vang khắp nơi.

Hỏng rồi, lại mắc tật cũ rồi.

- Không không, thưa mẹ, ý con là con là dâu của nhi tử ngài. Là con dâu của ngài. - Ta lại tiến thêm một bước nhỏ.

- Con dâu? - Hình như mẹ hắn đã có phản ứng, từ từ ngẩng đầu lên, chủ động vén mái tóc dài che mặt.

Chân ta đã tê cứng vì ngồi xổm.

Nếu lúc này mẹ hắn t/át ta, chắc chắn ta không chạy thoát.

Ta cố gắng tiếp tục: - Vâng, con tên Tần Sương Giáng.

- Sương Giáng? - Đôi mắt bà từ đục ngầu trở nên sáng rỡ, lẩm bẩm nhanh: - ...Tuyệt thế nhu ki/ếm... Trong đó hàm chứa ý ki/ếm đủ để chấn nhiếp cường giả thế gian. Tên là: Sương Giáng.

Sao bà ấy biết câu này?

Chưa kịp suy nghĩ, ngón tay khô g/ầy của bà đã nắm lấy vai ta, gi/ật phăng tấm vải che mặt.

16

Chúc Lăng Thủy ba bước làm hai bước chạy tới, đứng che phía sau ta.

Ta thò đầu ra, hơi tò mò.

Ánh mắt mẹ hắn vẫn đeo bám ta, không nói lời nào.

- Mẹ. - Chúc Lăng Thủy đột nhiên lên tiếng - Nàng ấy khác với những nữ nhân kia, Sương Giáng nàng...

- Là em! Rốt cuộc em đã tới tìm ta rồi! - Mẹ hắn ngắt lời Chúc Lăng Thủy, mắt đỏ hoe vừa cười vừa khóc - A Cửu, em giữ lời hứa, thật sự đến thăm chị rồi. Chị đợi em lâu lắm, sợ em gặp nguy hiểm.

Ta bước ra từ sau lưng Chúc Lăng Thủy, vỗ vỗ cánh tay hắn tỏ ý yên tâm.

- Ngươi quen mẹ ta? - A Cửu là tên thời con gái của mẫu thân ta, nhưng ta chắc chắn mẹ ta không có huynh đệ tỷ muội, chỉ có một sư phụ đã qu/a đ/ời trước khi ta chào đời.

Bà đưa tay vuốt qua mắt, mũi, miệng ta, rồi nhìn phía sau tai.

- Ngươi không phải A Cửu. Sau tai A Cửu có một nốt ruồi đỏ. Nàng bảo đó là kiếp tình của mình.

Bà nhìn ta, nhưng không phải đang nhìn ta, lẩm bẩm: - Em nói đi đón kiếp nạn, lại không nói với chị ở đâu. Chị vừa trốn truy sát vừa lo lắng không biết em có thể theo ước định gặp mặt không...

Ta nghiêng đầu nhìn Chúc Lăng Thủu: - Mẹ ngươi tên gì?

Chúc Lăng Thủy có vẻ do dự có nên nói ra không.

- Nếu không tiện nói cũng không sao. Ta chỉ cảm thấy mẹ ngươi và mẫu thân ta hẳn có giao tình sinh tử.

Hắn áp sát tai ta thì thầm: - Chúc Uyển Chi. Uyển của uyển thuận, Chi của chi lan ngọc thụ.

Chưa từng nghe mẹ nhắc tới.

- Có tên nào khác hoặc tên thời con gái không?

Hắn lắc đầu, nhìn về phía mẫu thân.

Ta nắm lấy tay mẹ hắn, nếu là mẹ ta, ta sẽ nói thế nào?

Ta hắng giọng, bắt chước giọng điệu phóng túng của mẫu thân: - Uyển Chi tỷ tỷ, muội đã theo ước định đến uống rư/ợu cùng tỷ rồi đây. Sao không ôm muội, chẳng lẽ không nhớ muội sao?

Ánh nhìn bà thực sự tập trung vào mặt ta, không cười cũng không khóc.

Đầu ngón tay r/un r/ẩy vuốt lưng ta, cằm nhọn hoắt chọc vào vai ta đ/au nhói.

- Ôm, tỷ tỷ ôm A Cửu. A Cửu sống có tốt không? - Bà dịu dàng hỏi - Bệ/nh mắt của Lăng Nhi cũng khỏi, thần y của Y Cốc xem thư tay của em, lập tức chữa trị cho hắn.

Hồi nhỏ ngươi m/ù? - Ta dùng miệng hỏi Chúc Lăng Thủy.

Hắn mặt đen như mực gật đầu.

- Võ công em dạy Lăng Nhi, hắn không dám lười biếng. Sau khi em đi, hắn ngày ngày luyện tập sớm hôm. Thanh Sương Giáng em cho, hắn nâng niu đến mức ngủ cũng ôm.

Ta trợn mắt, chuyện này là thế nào?

17

Ta cùng Chúc Lăng Thủy ngồi trong viện nhỏ phía đông, hắn ngẩng đầu ngắm sao, ta mượn ánh trăng vá tất.

Mẹ hắn vì xúc động quá độ bất ngờ ngất trong lòng ta, giờ đang nghỉ ngơi trong phòng.

Không ngờ ta và Chúc Lăng Thủy còn có tầng qu/an h/ệ này.

Ta cầm kim chỉ vá xong lỗ ngón chân, bắt đầu thêu hoa văn mới ở mặt trong chiếc tất.

Ta thêu một ngọn núi, trên núi có tiểu nhân cầm ki/ếm, phía sau có tiểu nhân khác.

- Mấy đường chỉ này là ý gì? - Hắn áp sát tay ta, xem xét kỹ lưỡng.

Cái đồ chó má.

- Đây là chú ngữ, mẹ ta bảo để bảo hộ bình an. - Ta nói dối không đổi sắc, phong thái hiệp nữ.

- Không ngờ sư phụ còn biết những thứ này. - Hắn nhổ bãi cỏ đang ngậm - Ngươi đúng là con gái A Cửu sư phụ? Sao võ công yếu thế?

- Mẹ ngươi thấy ta liền gọi tên mẹ ta, ngươi nói ta có phải con gái sư phụ của ngươi không?

Ta đặt kim chỉ xuống, ném chiếc tất vào mặt Chúc Lăng Thủy.

Chúc Lăng Thủy nhặt chiếc tất lên, chép miệng chê bai, cất vào ng/ực.

- Lăng Thủy. - Trong phòng vang lên tiếng gọi.

Hắn quay đầu: - Mẹ tỉnh rồi.

Mỹ nhân! Đúng là đại mỹ nhân!

Mẹ hắn tựa vào đầu giường, khóe mắt còn phảng phất buồn ngủ.

Nói câu bất kính, tuổi tác đã lớn mà vẫn giữ được dáng vẻ kiều mị như thế. Cũng không trách mẹ ta nguyện kết nghĩa tỷ muội.

Chúc Lăng Thủy đem chuyện xảy ra giải thích với mẫu thân.

Ta hơi ngượng ngùng bị bà soi xét từ đầu đến chân, mang tai đỏ ửng.

- A Cửu rốt cuộc không thoát khỏi kiếp tình. Con gái đã lớn thế này rồi. - Bà vẫy tay - Ngươi tên Tần Sương Giáng? Phải chữ Sương Giáng trong Sương Giáng ki/ếm?

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

- Không ngờ a, đều là duyên phận. Dù không gặp lại được A Cửu, nhưng nàng nơi chín suối đã đưa con gái đến bên ta.

- Mẫu thân sao chưa từng nhắc tới chuyện này?

Mẹ hắn che miệng cười: - A Cửu chắc chắn chưa đề cập người tên Chúc Uyển Chi. Nhưng mà, ta đoán nàng hẳn đã nói với con về người tên A Quý.

- Ngươi là A Quý? - Ta kinh ngạc hét lên.

Mẹ ta quả là nhân tài khả tạo...

18

Thuở nhỏ, mẹ ta ngày ngày bên tai nói đã tìm cho ta phú quý nhà giàu làm chỗ dựa, sau này nếu không sống nổi, có thể dựa vào nhan sắc như nàng để được A Quý giúp đỡ.

Ta từng cho rằng A Quý là công tử nhà giàu b/éo m/ập đầu óc trống rỗng.

Trước khi được đưa tới thành thân với Chúc Lăng Thủy, ta từng định dựa vào mấy câu của mẹ đi tìm A Quý đỏ đen vận may.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm