Ta từng nghĩ đến nhiều lần...

Có lẽ một ngày nào đó, ta sẽ ch*t lặng lẽ nơi phố vắng hoang vu.

Dù sao một đời Lâm Tịch này, chưa từng mong đợi điều gì.

Chỉ toàn là thừa thãi.

Nhưng vì sao nàng ấy lại khát khao ta sống đến thế?

Rõ ràng, ta đối với nàng không hề tốt.

Từ đó về sau, ta không còn linh thú nào nữa.

Ta vẫn không thể quên được Xích Tiểu Xà của mình.

Nàng có lớp vảy sáng tựa mặt trời, đôi mắt biếc như ngọc linh, thân hình tròn trịa, răng nhỏ nhọn hoắt, vô cùng đáng yêu.

"Lâm Tịch, nếu ngươi là Ngự Thú Sư lợi hại nhất thiên hạ, vậy ta chính là linh thú mạnh nhất thế gian. Đã đều tài giỏi như vậy rồi, cần gì phải khổ luyện nữa?"

"Cứng quá dễ g/ãy, phải như ta đây, co duỗi đúng lúc mới sống lâu..."

"Đừng tu luyện nữa... Cùng ta ngắm hoa nở đi!"

"Lâm Tịch, ngươi cười lên nào~ Ngươi cười đẹp lắm!"

Mỗi đêm canh tàn, ta đều mong được mộng thấy Xích Tiểu Xà.

Nhưng chưa một lần nào ta thấy nàng.

Dù chỉ một lần.

Có lẽ nàng h/ận ta, chán gh/ét ta, nên chẳng muốn vào mộng của ta.

Ta cũng h/ận chính mình.

Không biết bao năm trôi qua, ta nhập m/a, cùng Lãnh Hàn Thu quyết tử...

Nhìn m/áu từ người hắn phun trào, khoảnh khắc ấy ta mới bớt gh/ét bản thân.

Lâm Tịch, ngươi đã trả th/ù cho nàng rồi.

Kiếp này, rốt cuộc cũng làm được một việc tốt.

Nhưng chân trời bỗng x/é toang, một khe sáng lóa mắt hiện ra.

Theo sau là điểm điểm kim quang, tỏa xuống nhân gian.

Từng tia sáng vàng đáp xuống người Lãnh Hàn Thu.

Vết thương trên ng/ực hắn liền lại, cuối cùng biến mất không dấu vết.

Thiên đạo bất công đến thế ư?

Lâm Tịch, cả đời ngươi, ngoài thừa thãi, chỉ còn là trò cười.

Chỉ tiếc cho Xích Tiểu Xà.

Đáng lẽ nàng nên có một đời an vui.

Trước khi ý thức tiêu tán, một thanh âm xa xăm vang lên trong n/ão ta: "Tít——Hệ thống Bất Mục thành công kết nối, chúc mừng ngươi được sống lại."

Ta không muốn sống.

Trừ khi Xích Tiểu Xà của ta hồi sinh.

Thanh âm kỳ lạ trong đầu tự nói: "Tiểu xà của ngươi ch*t lâu thế rồi? Thôi được, đã kết nối với ngươi thì đành ghép thêm một cái nữa, đưa các ngươi trở về..."

Sau đó——

Ta mất hết ký ức, quay về năm mười sáu tuổi.

Xuyên qua trận pháp bản mệnh khế ước ngũ sắc, ta nhìn chằm chằm vào linh thú vừa triệu hồi.

Một con chuột lớn hình th/ù kỳ quái.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Siêu Năng Lực Của Tôi Là Triệu Hồi

Chương 398
Một buổi sáng, Gãy Ngưng Mây xuyên việt mang theo ký ức trùng sinh đến một thế giới mới nơi linh khí bùng nổ. Ở đây, mọi người dần thức tỉnh những dị năng độc đáo của mình, như khống chế lửa, ngưng đọng nước, thấu thị, biến hình. Các loại dị năng trăm hoa đua nở, chỉ có điều không ai nghĩ tới, chứ không có gì là không thể. Gãy Ngưng Mây cũng luôn mong chờ dị năng của mình. Cho đến một ngày, nàng chìm vào giấc mơ và thấy kiếp trước, nơi nàng đã liều mình chơi game gacha nổi tiếng mỗi ngày trong bảy năm. Trong mơ, với lòng tin tràn đầy, nàng thực hiện lần rút thẻ đầu tiên — không có gì xảy ra. Rồi lần thứ hai cũng không, lần thứ ba cũng không. Mãi cho đến khi đã rút tổng cộng hai trăm lần mà vẫn không có kết quả, nỗi đau dai dẳng khiến Gãy Ngưng Mây thở không nổi, và nàng giật mình tỉnh dậy từ cơn mộng. “May quá, chỉ là một cơn ác mộng thôi...” “Chờ đã, dị năng của ta? Dị năng của ta đã thức tỉnh chưa?” Nội dung nhãn hiệu: Dị năng, Tương lai, cướp quyền, Rút thưởng, rút thẻ, Thẻ bài. Lùng tìm chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Gãy Ngưng Mây ┃ Vai phụ: Rút thẻ ┃ Cái khác: Triệu hồi / đô thị dị năng / thăng cấp lưu. Một câu nói giới thiệu vắn tắt: Cái này Âu Hoàng đến cùng là ai đang làm a! Lập ý: Cố gắng thay đổi vận mệnh.
Bách Hợp
Tương Lai
3