Ý niệm ấy từng thoáng qua trong tâm trí ta, song bởi quá kinh thế hục tục, đã bị ta đ/è nén nơi thâm sâu tư tưởng, chẳng từng nhắc lại.
Hoàng đế vừa đến, Tưởng Hạc Minh tựa như chuột thấy mèo, đàm luận vài câu liền vội vã rời đi.
Chỉ còn ta cùng Hoàng đế ngồi trong tiệm.
Chung quanh tiệm đã bị hộ vệ chặn lại, không ai dám tới gần.
Đối diện nhau, đều lặng thinh.
Hồi lâu sau, ta mới chợt nhớ nên hành lễ, vội vàng quỳ xuống:
「Dân nữ bái kiến Bệ hạ.」
「Ấy ấy, thôi thôi!」 Hoàng đế vội đỡ ta dậy, 「Giữa hai ta, đâu cần nhiều hư lễ thế này.」
Người đỡ ta ngồi xuống, chẳng hàn huyên, thẳng thắn hỏi:
「Trẫm hôm nay tìm ngươi, là có việc trọng yếu muốn hỏi.」
「Tống Châu, ngươi có biết Tống Thái phó triều trước?」
Tống Thái phó...
「Tống Thái phó là Đế sư của Tiên đế, khắp thiên hạ ai chẳng hay.」 Giọng ta khàn đặc.
「Phải,」 Hoàng đế thở dài, 「Song dẫu là Đế sư lại làm sao? Mười lăm năm trước, họ Lưu thế lực lớn, bịa đặt chứng cứ giả Tống Thái phó thông địch b/án nước, cưỡng ép khiến nhà Tống Thái phó tan cửa nát nhà.」
「Nam đinh họ Tống đều bị tru di, nữ tử bất luận lớn nhỏ, nhất luật sung làm quân kỹ.」
「Trẫm sớm đã biết rõ, mẫu thân ngươi từng là tỳ nữ thân cận của Tống phu nhân. Về sau, được trả thân khế, lại ban cho kim ngân điền khế, tiễn nàng xuất giá.」「Tống phu nhân ân c/ứu mạng mẫu thân ngươi, mẫu thân ngươi cảm niệm ân nghĩa, đổi sang họ Tống. Phụ thân ngươi sớm qu/a đ/ời, mẫu thân lại đoạn tuyệt với phu gia, bèn đổi họ cho ngươi thành Tống, đặt tên Tống Châu.」
「... Vâng,」 Ta cúi đầu, 「Bệ hạ tra xét rõ rành rành.」
「Vậy ngươi thì sao?」 Hoàng đế lại hỏi, 「Ngươi là Tống Châu? Hay là Tống Lan Thanh?」
Mười hai:
Tống Lan Thanh.
Ba chữ ấy khiến ta chốc lát hoảng hốt.
Suốt mười năm gần đây, chẳng ai gọi ta bằng danh tự này nữa.
Chỉ trong ký ức mờ nhạt, phụ mẫu từng dịu dàng gọi một tiếng: 「Lan Thanh.」
Nhà họ Tống truyền đời thư hương, ta là tiểu nữ nhi. Trên có huynh tỷ, hết mực sủng ái ta.
Phụ thân cũng có thiếp thất, nhưng mẫu thân rộng lượng, hậu trạch hòa thuận, chẳng thấy tranh đấu thâm đ/ộc.
Đến năm bảy tuổi, nhà họ Tống gặp họa sập trời, nam đinh bị tru di, nữ tử sung làm quân kỹ.
Nữ quyến nhà họ Tống đều bị giam nơi thâm sâu Chiếu ngục, chờ đợi phát lạc.
Trong lao tối tăm không thấy trời đất, mẫu thân ôm ta, co rúm nơi góc.
「Lan Thanh đừng sợ,」 Nàng vuốt tóc ta, giọng r/un r/ẩy rõ ràng, vẫn gắng ra vẻ kiên cường, 「Nương nhất định sẽ bảo vệ con.」
「Phu nhân? Phu nhân!」
Một tiếng gọi khẽ phá tan sự tĩnh lặng.
「Uyển Nương?!」 Mẫu thân vội chạy tới bên song sắt, nước mắt tuôn rơi, 「Sao nàng lại tới đây? Mau về đi! Nhà họ Tống không c/ứu được nữa, không thể liên lụy nàng!」
「Phu nhân có đại ân với ta, sao nói liên lụy chẳng liên lụy.」 Uyển Nương vẫy tay.
Nàng mang tới hộp thức ăn, bên trong cơm thịt ấm nóng tinh tế.
Lúc ấy ta còn nhỏ, lại chịu khổ nhiều trong ngục, ôm bánh quế đường hoa quế ăn ngấu nghiến.
Nhìn dung nhan mẫu thân tiều tụy, Uyển Nương đ/au lòng nắm tay mẫu thân, 「Phu nhân, người tôn quý kim chi ngọc diệp, sao chịu nổi khổ cực thế này!」
Mẫu thân cười thảm thiết, 「Thiếp cùng quan nhân vợ chồng một thể, quan nhân đi rồi, thiếp há có thể sống cô đ/ộc.」
「Chỉ tiếc Lan Thanh của thiếp, nàng còn nhỏ dại thế kia...」
Vừa nói, nàng khóc nức nở.
「Phu nhân đừng sợ,」 Uyển Nương nghiến răng, như quyết tâm dứt khoát, 「Thiếp có cách, nhất định c/ứu được tiểu thư ra ngoài.」
Đêm trước khi lên đường, ta lại gặp Uyển Nương trong Chiếu ngục.
Trong lòng nàng, bồng một thiếu nữ tuổi tác tương đồng ta.
Thiếu nữ ngủ say, khóe miệng còn nở nụ cười.
Như đang mộng thấy một giấc mộng dài đẹp đẽ.
「Đây là con gái ruột của thiếp, tên Tống Châu.」 Uyển Nương lưu luyến vuốt tóc mai thiếu nữ.
Vuốt rồi, nàng mắt đỏ hoe, bỗng quyết liệt, đẩy thẳng người qua song sắt vào trong.
Mẫu thân kinh hãi: 「Uyển Nương? Nàng làm gì thế!」
Uyển Nương lại vô cùng tĩnh lặng: 「Phu nhân có ân c/ứu mạng với thiếp, Uyển Nương không gì báo đáp. Thiếp nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể dùng con gái ruột đổi lấy tiểu thư, lấy đó báo ân.」
「Chiếu ngục thủ bị nghiêm ngặt, ra vào đều phải khám xét. Vừa rồi thủ vệ ngoài cửa biết vào hai người, không thể thả ra ba người.」
「Vậy cũng không thể để con gái ruột nàng thay Lan Thanh chịu tội!」 Mẫu thân lắc đầu. Ta cũng ôm mẫu thân, không ngừng lắc đầu.
Người đứng giữa đời, sống phải sống đường đường chính chính. Ta chịu khổ là mệnh số ta, sao để người khác thay ta chịu khổ?
「Phu nhân đừng nghĩ nữa, không đổi ngay, lát nữa kinh động thủ bị, chúng ta ai cũng không đi được!」
Mẫu thân nhìn Tống Châu, lại nhìn ta, nghiến răng, thật sự đẩy ta ra ngoài.
Ta sợ hãy gào khóc: 「Mẫu thân! Con không đi! Con ch*t cũng phải ch*t cùng mẫu thân!」
Song ta chưa khóc được mấy câu, sau ót đã truyền đến một trận đ/au nhói.
Cuối tầm mắt, là đôi mắt đỏ ngầu của Uyển Nương.
Đợi ngày thứ hai tỉnh dậy, xe ngựa phát phối nữ quyến họ Tống sớm đã ra khỏi thành.
Mãi mãi đuổi không kịp.
Mười ba:
Trên bề mặt, ta gọi Uyển Nương là 「nương」, Uyển Nương gọi ta 「Châu Châu」.
Riêng tư, Uyển Nương bảo ta gọi nàng 「Uyển Nương」, gọi ta 「tiểu thư」.
Nữ quyến tội thần sung làm quân kỹ, sau khi qua khỏi thời điểm sóng gió, có thể dùng bạc chuộc người về.
Uyển Nương liều mạng b/án hoành thánh, b/án hết bát này đến bát khác, cuối cùng dành dụm đủ bạc.
Nàng mang bạc, tìm qu/an h/ệ, muốn chuộc mẫu thân cùng Tống Châu về.
Song nàng hớn hở đi, lại thất thần trở về.
Tống Châu sớm trên đường tùy quân, bởi vất vả nhọc nhằn mà ch*t.
Mẫu thân vừa tới doanh trại, đã không chịu nổi nh/ục nh/ã, tự tận mà ch*t.
Uyển Nương về nhà, lên cơn sốt dữ dội.
Tỉnh dậy sau, lại như người không việc gì.
Song ta dần dần phát hiện, thần trí nàng có chút không tỉnh táo.
Nàng bắt đầu không phân biệt rõ ta cùng Tống Châu.
Đêm mưa giông, nàng ôm ta, lời êm dịu an ủi: 「Châu Châu đừng sợ, nương ở đây.」
Ta thu mình trong lòng nàng, lặng thinh không nói.
Uyển Nương lại nhận nhầm. Tống Châu sợ sấm sét, ta không sợ.
Song có lúc, nàng lại rất tỉnh táo.
「Tiểu thư, người không biết đâu, phu nhân năm xưa từng c/ứu mạng ta trong tay sơn tặc!」
Uyển Nương lẩm bẩm với ta, 「Lúc ấy ta liền nghĩ, kiếp này này làm trâu làm ngựa, cũng phải báo đáp ân tình của bà.」