Thế xong chưa?
Tắm rửa thơm tho cho Hy Hy rồi dỗ cô ngủ, kiệt sức.
Tôi xong, mặc choàng nam mà chuẩn bị trong phòng khách và gọi cho Tống Tống.
"Tống Tống, ngoài được..."
"Cậu rồi?"
"Anh ném trẻ cho chăm, vừa dỗ xong, mệt ch*t được."
"Mạch Tử, cậu qu/an h/ệ gì sao?"
Tôi bước phòng, rót cho mình ly nước.
"Thôi đi, sinh quản, lại ném cho viên, bố kiểu đó thích Đẹp thì tình khắp nơi, bỏ đáng trách!"
"Cậu nhỏ chút Tống Tống nhắc nhở tôi.
"Sếp trong phòng nhỏ mà, tôi..." quay lại, hiện ngồi trên ghế sofa, thẳng tôi, "Sếp..."
"Rầm" thoại rơi xuống.
Thôi xong, bị rồi.
2
Tôi đứng nguyên chỗ, chờ đợi phán quyết số phận.
"Đứa tôi." lên tiếng trước.
Hả? cha vẻ?
Dường như hiện ánh mắt chiếu ảnh mũ màu xanh lá trên đầu, thích: "Bố thân tôi. Mẹ năm xưa đ/ời vì khó sinh, gấp phải xử lý, tạm thời chăm ngày thôi." vậy, tốt."
"Lúc nãy cậu gì?"
"Ngài đại chấp tiểu tha cho bận đi..." tay, vẻ mặt khóc.
"Cậu trai?"
Không theo kịch bản chút nào...
"Còn tình khắp nơi?"
Thế lại quay lại vấn đề.
"Sếp, ý đó..."
"Mọi sợ tôi?" hỏi tôi.
"Chủ yếu vì cười." Lúc sợ phải, sợ đúng, chỉ lảng sang chuyện khác.
"Nghe lập tôi." nheo mắt.
Tôi bực bội: "Giờ nữa."
"Hả?"
"Mọi tưởng bà chủ, bị mọi xa lánh rồi."
"Cậu giúp tôi, cậu thiệt thòi."
"Cảm ơn sếp." nghĩ chút tiền thưởng được.
"Nghỉ sớm đi."
"Vâng sếp, nghỉ sớm nhé." lui trước!
Hóa kết sớm, cha vẻ.
Tôi mà, xuất sắc thế sao giống ông bá đạo tổng ngớ ngẩn trong tiểu thuyết được.
Nằm trên giường lớn trong phòng khách - to gấp đôi giường tôi, thầm nhất định phải ki/ếm nhiều mình sếp!
Giấc mơ cứ thế trời sáng.
Tôi tắt chuông báo thức trên thoại, nhanh chóng vệ sinh cá rồi chạy phòng.
"Còn sớm mà."
Tôi mất mình sếp, cách ty chỉ mười phút, lại xe đưa trước mỗi ngày phải chúc tàu tiếng ty đúng giờ.
"Có gọi Hy Hy dậy không?" hỏi.
"Để cô chút đi, lát đón."
"Nhanh thế ạ."
"Anh kẻ sùng bái gái."
"Thật phúc."
"Tôi chạy bộ trước, nếu cậu buồn chút."
"Yes, sir!"
Nhìn mặc đồ thao bước ngoài, cảm thán, rất kỷ luật.
Không lâu sau, lại mở.
Một ông lạ mặt chìa khóa trên cửa, bước vào, đứng trước mặt tôi.
Chúng nhau.
Thời buổi tr/ộm mặc vest chỉnh tề sao? Bọn tr/ộm thế sao?
"Bố!" Một đen nhỏ "vút" lao bay người ông đó.
"Hy Hy nghe lời chú hả?"
"Diệp An chịu m/ua lạc bổng Hy Hy bĩu Tử!"
May mà cô nhóc gọi trước mặt bố cô bé, thì ngượng ch*t được.
"Xin chào."
"Xin chào, Tử."
"Bách Ninh."
"Bố, đói quá." Hy Hy chằm chằm túi đồ lớn trong tay nước dãi chảy ra.
Bách Ninh rất quen Diệp An Trạch, bàn nhanh chóng chất đầy đĩa bát.
"Cô dùng chút đi."
"Cảm ơn." ngồi xuống.
"Anh gấp gặp gái nỗi đóng luôn?"
Nghe tiếng sếp, lại đứng dậy.
Sếp bước nói: "Biết rồi thì được, thay đồ đây."
Cuối cùng, bốn ngồi bữa sáng này.
Tôi giao tiếp, may mà hai ông tập trung trẻ, thoải mái hơn.
"Bố, Tử không?" Hy Hy đột nhiên hỏi câu.
Sếp lấy bánh bao nhét miệng Hy nói: "Không được."
Bách Ninh rồi tôi, cười.
"Tại sao?" Hy Hy lấy bánh bao chằm chằm sếp.
"Trẻ sao nhiều câu hỏi thế?"
Hy Hy lòng "rầm rầm" chạy bên tôi, nói: "Chị Tử, đừng sợ Diệp An nhé!"
"Hy nhẹ mũi Hy Hy.
Sếp liếc thoại, nói: xế rồi, Hy Hy cứ tiếp, đây."
Tôi vội đứng dậy, theo sau sếp. Sau đó lên xe, xe, ty, lặng lẽ trở lại vị trí mình ánh mắt đồng nghiệp.
"Chị Tử, Tiểu An nhướng mày.
"Không phải các cậu trêu à?" đảo mắt.
"Cậu qua đêm kìa!" Tống Tống vỗ vai tôi.
"Đừng nhắc nữa, tối qua x/ấu bị nghe rồi..."
Tiểu An đùa cợt: "Đứa tình yêu nhỏ hai đâu?"
"Con đó phải sếp, ấy." Giọng to.
Câu vừa thốt mọi vây quanh.
"Đừng hiểu lầm, chỉ giúp chăm ngày thôi, gọi chỉ vì trẻ hợp thôi."
Tống Tống vội vẫy mọi tán đi."
Hiểu lầm được tỏa, tiếp việc.
Ưu điểm lớn nhất mơ mộng hão bà chủ thể, gắng được thăng chức tăng lương tốt lắm rồi.
Kết quả, thư ký thẳng về phía tôi, lại hút hiếu kỳ.
"Mạch Tử, cậu cần nữa."
Hả? tôi?
"Không phải chứ?" khóc.
"Sếp bảo đưa cậu xem văn phòng mới."