“Đúng vậy.”
“Dì quả con tường.”
Sau mọi luận thêm về chủ này nữa.
Nhưng phản ứng mỗi hoàn toàn biệt.
Mẹ cười miệng, bố thì rộn đút cơm bà. Tính cách vốn nhút chất phác, nói khóe miệng cũng nhếch lên.
Phó giữ không.
Chỉ tôi.
Từ đầu đến cuối, tai đỏ bừng lửa đ/ốt.
20
Phó ở khách sạn gần bệ/nh viện.
Tối hôm chúng đi ăn riêng với nhau.
Lạ thay, đồng ý cùng ăn ở quán đường tiệm nướng yêu nhất thời sinh viên.
Hồi mỗi xiên thịt nướng nghìn chủ bụng vui nướng lũ sinh viên chúng gọi vài xiên.
Sau khi lão Lưu nhận về, cũng đãi vài bữa sơn hào hải vị.
Nhưng luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Quán nhỏ, cũ kỹ.
Khi xuống, nhìn chiếc nhờn nhíu mày.
Nhưng nói gì.
Tôi lấy khăn ướt túi lau thận.
Quán vắng khách, nướng mang nhanh chóng.
Tôi gọi thêm nhiều bia, bia thì ăn nướng mất lắm.
Hôm đó.
Chúng rất nhiều.
Nhìn đàn áo vest diện cùng ăn lề đường, bia lon, chợt xao lòng.
Thoáng chốc, dáng chu vest anh.
Trong quán chúng nhiều điều.
Anh kể về sống khuôn phép mình, tâm sự về mối tình thời sinh viên.
Tôi chàng trai g/ầy, công nhận đẹp trai nhất lớp.
Cậu dường cũng cảm tình với tôi.
Đối xử với biệt: cùng tôi, mỗi nhét ăn vặt ngăn bàn, thẳng tay ném chai nước kẻ dèm tôi.
Nhưng.
Đúng tưởng cũng mình, thì gặp cảnh tượng.
Cậu tay tay với hoa khôi lớp bên, bước khách sạn.
Thân mật đến mức ấy.
Mối tình đơn phương tan thành mây khói.
Về hiểu, những hành động quan tâm hời hợt chẳng phải yêu.
Nhiều khi, đó tín muốn qua đêm.
Khi kể này Tầm, cười bảo mấy trai hợp với tôi.
“Thế đàn hợp với em?”
Nhân hỏi câu đó.
Phó khẽ cười, chén trà ấm.
“Như chẳng hạn.”
“Có thể chăm sóc em.”
Tôi im lặng, tim đ/ập thịch.
...
Rời quán, muốn thăm ngôi ba tôi.
Tôi dẫn trường.
Không bên trong, trí phòng học cũ, nơi thể dục giữa giờ.
Kể nghe những kỷ niệm thời đi học.
Gió lạnh thổi cúi xuống hỏi: “Hồi đó em mơ ước tỏ tình trước không?”
“Có chứ.”
Ai mà chẳng mộng mơ đó.
Gió hào hứng kể:
Tôi tưởng tượng tỏ tình trước trường.
Nhưng đơn giản câu “Làm yêu nhé?”.
Anh hỏi: Hôm nay dịu dàng không? Hoàng hôn mạn không?
Và hỏi: Trăng đêm nay đẹp không?
Suy nghĩ thời học cũng ngô mà mơ mộng.
Khi nghĩ:
Yêu cùng họ chia sẻ đẹp hoàng hôn, sự dịu dàng gió.
Và đẹp ánh trăng.
Kể trầm lâu.
Đứng trước chúng lặng lẽ sân trường.
Đúng mơ màng, bên tai vang lên giọng trầm ấm:
“Lưu Trân Nhất.”
“Ừm?”
Anh hỏi: “Vậy hôm nay dịu dàng không?”
“Hoàng hôn mạn không?”
Dừng nhịp, quay sang nhìn tôi.
“Trăng đêm nay đẹp không?”
Tôi nghẹn lời.
Giấc mơ ngô thời áo bỗng thành hiện thực, choáng váng thốt lời.
Hơn nữa.
Người sẵn sàng cùng diễn con Tầm.
Sự tương phản giữa ngoài lạnh lùng và hành động ấm áp khiến tim đ/ập nhịp.
Đột -
Tôi chợt lên ý tưởng, bỏ mặc về nhà.
Thức đêm, hoàn thành thiết kế vòng cổ đáp ứng mọi yêu cầu anh.
Sáng hôm xuất hiện trước mặt với quầng mắt.
Đưa thiết kế anh.
Hóa cũng quầng hẳn cũng trằn trọc cả đêm.
Phó rất hài lòng, lập tức bảo trợ lý chuyển đủ tiền th/ù lao tài khoản tôi.
Thấy mẹ ổn định, chiều hôm đưa về.
Buổi hóa trị định tuần khi đó sẽ đưa quay lại.
Tôi tưởng đêm qu/an giữa chúng sẽ thay đổi. Nhưng mấy liền tăm.
Hơi thất vọng, dám hỏi.
Bình tĩnh lại, nghĩ: Có khi hứa bệ/nh viện để an ủi mẹ tôi.
Nhưng...
Những câu hỏi về gió, về trăng, về hoàng hôn hôm hiểu thế nào?
Tôi biết trả sao.
21
Trưa nay.
Trương Lan bạn cùng túc xá nhờ đi m/ua hộ.
Chúng thân đồng ý.
Đi ngang con hẻm bỗng nghe tiếng kêu c/ứu vọng ra.
Tôi vào.
Hai cô gái đang đ/ấm đ/á tới bạn nữ nằm co ro đất.
Cô gái ôm đầu khóc lóc xin tha.