Tháng này, tôi đã làm hết mọi điều từng muốn nhưng bị ràng buộc không thể thực hiện.
Làm xong, chán ngấy.
Cuối cùng nằm dài trên ghế bập bênh, ngắm núi Thương và hồ Nhĩ, chờ đợi cái ch*t của mình.
8
Trần Thời có gọi điện cho tôi giữa chừng.
Giọng anh ôn hòa hỏi tôi chơi có vui không.
Tôi chưa kịp nói, đầu dây bên kia vọng lại giọng đỏng đảnh: "Gọi điện không thèm quan tâm em".
— Là vị hôn thê của anh ấy.
M/áu trong người tôi đột nhiên lạnh buốt.
Tôi nghe thấy tiếng Trần Thời dỗ dành đầy bất lực, cùng tiếng cô gái càu nhàu bất mãn.
M/áu ấm lại, nhịp tim trở nên bình thản, tôi mỉm cười: "Tốt lắm".
Trần Thời cúp máy vội vàng, tôi cầm điện thoại, đờ đẫn nhìn những con sóng xanh phía trước.
— Trước khi đính hôn, Trần Thời vốn không quen biết vị hôn thê của mình.
— Mới chỉ hơn nửa tháng.
Tôi từng nghe nói, những người định mệnh yêu nhau, gặp mặt sẽ đem lòng, ba ngày x/á/c định qu/an h/ệ, một tuần đã âu yếm quấn quýt như keo như sơn.
Trước đây tôi không tin.
Giờ xem ra, không thể phủ nhận.
9
Cơ thể tôi ngày càng suy kiệt, gần như có thể cảm nhận rõ ràng sự lụi tàn của sinh mệnh.
M/áu chảy dưới da, nhưng lạnh thấu xươ/ng, buốt đến từng tế bào đều gào thét đ/au đớn.
Cách quán bar năm mươi mét, có một cây cầu đ/á, ven cầu trồng đầy hoa hồng đỏ, trong làn gió mềm mại của Đại Lý, ngào ngạt hương hoa.
Dưới cầu là dòng sông cuộn chảy, cuốn theo cánh hoa khô héo, trôi về vực thẳm vô định.
Nơi này, là chỗ ch*t tôi tự chọn.
Tôi không muốn ch*t trong bệ/nh viện, người đầy ống dẫn, cô đ/ộc nằm trên giường bệ/nh trắng toát, chờ đợi tử thần.
10
Một ngày, tôi nhận được quà của Trần Thời.
Anh gửi cho tôi kẹo cưới đóng gói tinh xảo, cùng tấm thiếp mời đỏ chói in hình anh và tân nương.
Trong hộp tím thếp vàng, đựng đầy sô cô la đen.
Tôi lau vết m/áu khóe miệng, x/é túi, nhân lúc m/áu chưa dứt, cho sô cô la vào miệng.
Rất đắng, nhưng cũng đậm đà thơm ngon.
Lần đầu cùng Trần Thời tăng ca, tôi hạ đường huyết, anh rút từ ngăn kéo ra một nắm kẹo bao bọc rực rỡ.
"Ăn vài cái đi, không thì cơ thể không chịu nổi".
Tôi lắc đầu, khẽ nói: "Em đang gi/ảm c/ân". Thói quen không ăn đồ ngọt.
Trần Thời nhìn tôi bằng đôi mắt đen thẫm, khóe miệng nhếch lên, bình luận: "Lắm chuyện".
Mấy ngày sau, anh nhờ bạn từ nước ngoài mang về sô cô la đen, đẩy tới trước mặt tôi.
"Để bên cạnh cái này đi, gi/ảm c/ân được đấy. Đói đừng cố chịu, không tốt cho sức khỏe".
Bao bì tím thếp vàng, phản chiếu khuôn mặt chăm chú nghiêm túc của Trần Thời.
— Đó là khoảnh khắc tôi nhớ rõ nhất trong mười năm qua.
Cuối cùng tôi cũng tìm thấy sự tồn tại của "tôi" trên thế giới này.
Sẽ có người quan tâm tôi, sẽ có hỉ nộ ái ố.
Tôi vẫn tồn tại như một "con người", sống thực trên đời.
Không phải một con rối bị số phận kh/ống ch/ế, không còn lựa chọn nào khác, bước đến kết cục định mệnh.
11
Đếm ngược cái ch*t còn tám ngày.
Tôi nhận điện thoại từ trợ lý của Trần Thời, Watson.
Chàng trai trẻ theo anh bảy năm, giọng điệu lịch sự và kính cẩn.
"Chị Chu, chị khi nào về, một số công việc cần sắp xếp sớm".
Tôi nắm một nắm đất Đại Lý, tùy ý tung lên trời, thờ ơ đáp.
"Cứ sắp xếp như em không về đi, tìm người thay vị trí của em".
"Chị Chu..."
Giọng Watson lộ vẻ khó xử, anh cẩn thận hỏi: "Chị định không trở về nữa sao?"
"Ừ".
Tôi bảo anh, "Đừng nói với Trần Thời trước".
Tôi mím môi.
Watson là trợ lý do chính tay tôi đào tạo, theo Trần Thời bảy năm, cũng đồng hành cùng tôi bảy năm.
Tôi muốn anh đến lo hậu sự cho mình.
Lời đến cửa miệng, nhưng không biết nói sao.
Cuối cùng chỉ biết thở dài: "Một tuần sau, em sẽ gửi cho anh một email, cứ làm theo nội dung trong đó."
Tôi nhẹ nhàng bảo anh: "Watson, sau này cố lên, nếu kết hôn rồi, đừng quên..." đ/ốt nắm tiền vàng báo cho em.
Tôi nhận ra nói thế không hay, kịp dừng lại, cười xin lỗi anh.
Chỉ nói với anh.
"Sau này phải cố lên nhé, Watson".
12
Có lẽ sắp ch*t, mấy ngày nay tôi luôn mơ thấy chuyện kiếp trước, mơ thấy mẹ tôi.
Áo xường xám ôm lấy thân hình thướt tha kiều diễm, da dẻ mịn màng trắng nõn, như vũ nữ rực rỡ nhất trong cung.
Hoàn toàn khác với dáng vẻ cuối cùng nằm trên giường bệ/nh, g/ầy trơ xươ/ng, khô héo như củi mục.
Người đàn ông bà ngưỡng m/ộ cả đời, kẻ khiến bà sẵn sàng làm tiểu tam, cuối cùng đã không xuất hiện bên giường bệ/nh của bà.
Dù bà đã gọi vô số cuộc, khản giọng khóc lóc, van xin anh ta đến thăm bà một lần.
Anh ta chỉ lạnh lùng quăng một câu: "Mày đáng ch*t, ch*t chung với con gái mày đi, sống cũng chỉ hại người".
Khi anh ta nói câu đó, tôi đang ngồi cạnh giường, gọt táo.
Con d/ao trượt, c/ắt vào đầu ngón tay trắng bệch.
M/áu tươi chảy ra, bị tôi vô cảm lau đi.
Bà gào khóc thảm thiết, tôi lặng lẽ nhìn một lúc, thấy buồn cười.
Xuống lầu m/ua táo lại.
Vừa bước ra đường, đèn đỏ bật sáng, tài xế xe tải s/ay rư/ợu vô ý thức đạp ga.
Trên mảnh kính vỡ, in bóng thân tôi bị hất văng, và khuôn mặt h/oảng s/ợ tột cùng.
Khoảnh khắc cuối trước khi ch*t, trong đầu hiện lên hình ảnh người phụ nữ ấy.
Ngay cả tôi cũng bỏ rơi bà, bà sẽ sống sao đây?
13
Đếm ngược cái ch*t còn ba ngày.
Có lẽ là phản hồi quang, tôi bỗng có sức cử động.
Quàng chiếc khăn choàng dài, buộc tóc cẩu thả, tô son và phấn hồng, lang thang vô định trên con đường đ/á xanh.
Kẹo hình người của chủ quán ven đường, cô bé mắt ánh lên ngưỡng m/ộ, níu áo mẹ.
Mẹ cô khuôn mặt phong trần, cúi người rơi lệ: "Chúng ta phải dành tiền chữa bệ/nh cho bố, con yêu..."
Tôi bước tới, m/ua kẹo hình gấu trúc, đưa vào tay cô bé.
Cô bé rụt rè, ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng bệch, gọi tôi "chị ơi".
Người phụ nữ luống cuống cảm ơn.
Tôi nhìn theo họ rời đi.
Chơi mệt, muốn về.
Nhưng vừa quay người, trên bậc thềm tòa nhà chính quyền thị trấn, thấy khuôn mặt lúc này tôi tuyệt đối không muốn thấy.
— Watson.
14
Anh nhìn thấy tôi, hào hứng chạy tới.