Anh đó, mắt cúi xuống, gương mặt h/ồn.
Có người kéo anh, né người đi.
Tiếng "chép miệng" nhẹ đầy bực dọc vang lên.
Anh đầu Thiển.
Chỉ Thiển ngẩng cằm, khóe môi mấp máy: "Đi đi".
Im lặng giây, Trần rư/ợu trên bàn phắt dậy.
Anh bước ánh mắt nặng trĩu ưu tư.
Như đây chén rư/ợu đoạn tuyệt.
Tôi cười.
Đột nhiên cảm cùng mệt mỏi.
Tôi Trần đưa ngửa cổ uống cạn rư/ợu.
"Mấy người đi, trước!"
Sắc mặt Trần tức đóng băng.
Ánh mắt hung tôi.
Tôi đẩy cửa bước ra.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng sập, tiếng thủy tan hoang vang lên.
6
Hiểu tính Trần nhất thời sẽ về.
Tôi định căn nhà mới.
Căn hộ do Trần m/ua để làm tổ ấm.
Từ 18 27 tuổi, 9 năm ròng, cuối cùng kết hôn.
Nhưng vướng ở bước cuối.
Lúc đi vội vàng, chỉ mang theo ít đồ.
Nhiều quần tranh vẽ vẫn còn đó.
Tôi dành một tiếng thu dọn vali đầy ắp.
Gọi xe chờ sẵn dưới lầu.
Nhưng vừa cửa, cánh cửa bất mở toang.
Đầu tiên giọng Thiển:
"Từ từ thôi, đã bảo đừng uống nhiều mà!"
Rồi Trần Vững.
Tay vai Thiển, nàng ôm eo anh.
Hai người dính ch/ặt vào nhau.
Cái cách này gì thì phí hoài.
"Mạn Mạn!"
Tô Thiển bước khi ánh mắt lảng tránh.
"Anh say, đưa về. ở nhà thì tốt giao cho chị."
"Cứ giữ đi, đi đây!"
"Nhưng..."
"Trên gì?"
Trần đột ngột cất giọng.
"Vali, đạc của tôi. Phần còn sẽ lấy sau."
"Mạn rồi!"
Tô Thiển định gần, bị Trần nắm cổ tay.
"Kệ ta!"
"Trần mau xin Mạn Mạn đi!"
"Đã bảo kệ ta!"
Tôi thản nhiên cảnh kéo vị.
Bước cửa, lại.
"Anh bảo khác Thiển, chỗ nào vậy?"
"Cô bao giờ cớ gây cô!"
Trần gầm lên: "Thiển dịu dàng, chu đáo, hiểu lòng người. Còn cô? Thẩm mệt sao? Ngày ngày đa nghi, gây chuyện, lúc cãi lúc giảng hòa. này đừng để coi thường!"
7
Tôi Trần Vững.
Bật cười chua chát.
Chỉ vào Thiển:
"Anh thích ta!"
Mặt Trần biến sắc.
"Cô bậy gì thế!"
Tôi chậm rãi tiến anh.
"Anh thích ấy, không?"
"Thẩm im đi!"
Từng chi tiết bị lãng quên bỗng hiện về.
8
Bạn bè thân lâu năm.
Duy chỉ Thiển khác.
Cô kết quả từ buổi mắt của Trần Vững.
Từng việc này và Trần cãi nhau to.
Lý do khi đó:
Anh đi thay Lão Hạ.
Hôm hẹn hò, Lão Hạ bận họp khẩn.
"Lỡ hẹn lần đầu, mẹ tao gi*t Thôi nhờ Trần đi thay một chuyến?"
Vốn vào người nhưng hôm đó Trần đồng ý.
Dùng với gái xong, nhận xét: "Khá đấy, quen thử".
Ban đầu này.
Mãi khi Lão Hạ dẫn Thiển đi ăn cùng.
Trần đột nhiên gọi đổi món tráng miệng:
"Đổi bánh xoài sang vị sô la."
"Sao thế?"
"Cô dị xoài."
Trần buột miệng ra.
Đêm đó cãi nhau dội.
Chuyện đi mắt thay người, chỉ đọc trong tiểu thuyết.
Sự việc kỳ quặc mức quên mất: Chỉ một ăn nhớ rõ Thiển dị xoài.
Còn mùa đông năm ngoái.
Bạn nhập con cừu.
Trần hái xuống bếp.
Bữa tiệc vui vẻ, t/âm th/ần bất định.
Hai lần tôi.
Lần đầu tưởng muốn gì, hóa ánh mắt đổ Thiển.
Lần hỏi: gì thế?"
"Không gì."
Lúc để ý.
Giờ mới lẽ, thực Thiển.
9
"Trần bới lông tìm vết suốt năm."
"Càng ngày càng khó chịu với tôi."
"Tôi nhịn, tình 9 năm."
"Vì cưới, nhịn!"
"Hóa kém cỏi, trong lòng anh, hơn hẳn!"
Trần r/un r/ẩy, nắm ch/ặt.
Tô Thiển tái nắm tôi:
"Mạn vậy..."
Tôi phắt ta:
"Đừng chạm vào tôi!"
Tô Thiển đỏ mắt.
Tôi thất vọng:
"Dù lời Trần thay đổi, vẫn nghĩ x/ấu cô."
"Nhưng Thiển, mà, Trần thích cô, không?"
Tôi từng thực coi bạn.