Sức bùng n/ổ của con mãi mãi đáng ngạc.
Trong tình huống chênh lệch sức mạnh vậy, nhất quyết để họ chiếm được lợi thế.
Nhưng điều này cũng châm ngòi cơn thịnh nộ của họ.
Khi hai tay bị khóa ch/ặt, cổ họng bị siết, áo bị x/é toạc, còi cảnh sát vang lên.
"Không ổn cảnh sát tới! Chạy mau!"
Tôi ngã xuống đất, óc trống rỗng, toàn thân tê dại.
Chỉ nữ cảnh sát khoác áo tôi, mới bật khóc nức nở.
Tôi may mắn.
Vì mấy đồng chí công an tuần tra gần đó nên họ kịp thời.
Nếu không, chẳng hậu quả.
Ngồi đồn, ngụm nước ấm, bình tâm lại, tự t/át mình một cái.
Thẩm Mạn cô đúng yếu đuối.
Mượn rư/ợu giải sầu?
So sinh mạng, chút tình cảm vặt ấy đáng bao?
Sao lại nổi?
Thật sự được, hay chỉ vì cô cố tình phú tân từ cưỡng thuyết sầu"?
Lúc rời đồn, trời sáng.
Ánh nắng ấm áp phủ lên khiến cảm thấy được tái sinh.
Vậy thì, thể qua?
12
Để giải quyết vụ ở lại địa phương thêm thời gian.
Giữa chừng, gọi điện.
Hắn hỏi: "Nhẫn cưới về, bao giờ quay lại?"
Tôi tức chặn số.
Sau đó bạn gọi mấy lần, từ chối.
Cho bạn chung liên
"Trần chuẩn bị đám cưới hai sao thế?"
Tôi nhíu mày: kẻo này x/ấu hổ."
"Nhưng ai đâu! Em mà, ngoài lời ai!"
Tôi buồn cười, tôi.
"Không bảo Tô Thiển thử xem."
"Tô Thiển? sao? Cô ta chia tay lão Hạ rồi."
Tôi tò mò: vậy?"
"Không rõ, lão Hạ nói. do hợp, quen mai mối đâu tình sâu nghĩa nặng."
Tôi ừ hử, bàn thêm.
Những khiến đ/au lòng, giờ chuyện thiên hạ.
Nghe thôi, chẳng động lòng.
Một tuần sau, lên máy bay về.
Không hiểu làm sao sẵn ở bay.
Hắn nói: "Anh đón nhà."
Tôi tránh tay hắn.
"Chúng ta xong rồi."
Khác vẻ ngang tàng trước đây, giờ tiều tụy.
Như ngọn đèn hết dầu.
Lời cự tuyệt khiến khựng lại, nắm đ/ấm siết ch/ặt buông thõng.
Tôi hắn.
Bắt taxi về.
Hắn sau, tận nhà.
Theo vào thang máy, tận cửa.
Từ im lặng.
Tôi cũng vậy.
Chỉ liếc lần trước đóng cửa.
Đến 11h lúc xuống ăn.
Mở cửa thấy co quắp trước ngưỡng.
Ánh mắt ngước nhìn chó con bị rơi.
Tôi gi/ận: "Rốt cuộc muốn gì?"
Trần mím ch/ặt môi.
Tôi ngăn nói: "Để chị ăn đã, xong sẽ nói chuyện!"
Nói nói, nhưng thật chẳng bắt từ đâu.
Chuyện của tôi, hết.
Nhưng hắn, dường vẫn dang.
Lạ lần này lên trước.
Hắn nói: hiểu!"
"Không hiểu sao lần này được."
"Bao nhiêu lần cãi vã lớn hơn qua, sao lần này thể?"
Trần nói rãi.
Nói xong, nhìn chờ câu trả lời.
Tôi trầm rất lâu.
Mẹ phải lý tưởng.
Bố mẹ hôn, lớn lên thiếu thốn tình thương.
Đứa trẻ ấy sống nội tâm, tỏ.
Còn khác hẳn.
Gia đình hạnh phúc, được thương đầy.
Vì nhận, nên đi.
Nên so đo ai ai ít.
Nên chủ động giảng hòa mâu thuẫn.
Nên buông ngay chuyện.
Trần trách vô tâm.
Có việc rồi.
Không phải quan tâm.
So h/ận th/ù, trọng tình hơn.
"Trần bao năm qua, chuyện lớn mấy cũng được. Vì đó chuyện giữa và chị."
"Chúng ta tình giải quyết được?"
"Có vấn đề xử lý, mâu thuẫn tháo gỡ."
"Nhưng lần này khác."
"Trần lần này đơn chuyện hai ta nữa."
"Giữa ta thứ ba."
"Nó thể đi!"
Làm sao được?
Tôi thể mặt, nũng nịu, nhưng phải đôi bên đồng lòng.
Chứ phải đem so sánh, chê bai, bắt lỗi.
Kể từ lúc nói xong, cứng đờ.
Hồi lâu sau, buông xuôi.
Giọng khàn đặc: "Phải, thừa nhận cảm tình Tô Thiển."
"Nhưng Thẩm Mạn chưa định làm gì."
"Em làm cả."
"Chị thể vì mà kết tội em!"
Đúng, làm gì.
"Nên oán, đ/au. Em vì thứ phẩm chị mà thứ tốt hơn, chị cố chấp, đúng điều."
Lời thẳng thừng khiến đơ người.
Hắn lắc đầu: vậy."
"Có!"
Tôi đứng phắt dậy.
"Đây chính điều chị gh/ét nhất ở em!"