Bởi vì xung quanh gọi báo dâu đang về dự tính nữa tới nơi.
Chị dâu, sắp quản rồi.
Hội trường số 4, 6 nữa thể chặn ấy cổng chính.
Báo cáo! chuẩn căng tin lớn.
Anh thích nhất hầm!
…
Từ đó, bắt đầu theo đuổi âm ủ bấy lâu.
04.
Ở căng cầm khay xuống đối diện Thân.
Sau đó, vô tư gắp hầm duy nhất trên khay anh.
Trong học, ôm đống sách cạnh anh, nghiêm bài.
Đôi lúc lùng, khi đầu cười khẽ.
Ban đầu, hễ thấy tới gần mày tránh.
Khi hiện trốn đuổi, đành cuộc.
Nhưng vẫn xem khí.
Lâu dần, dày nhất cũng nản lòng, đ/ấm vào khoảng không.
Tôi hoàn toàn suy sụp.
Tôi còn hăng đuổi theo tới căng tin.
Cũng chẳng xách ba bình giả vờ để ngẫu nhiên mặt.
Đã lắm rồi thỉnh thoảng thấy trên bảng thông báo, cũng đứng lặng nhìn.
Không trước tính toán đ/ập vỡ kính tr/ộm vào đêm tối mịt m/ù.
Tiểu Tình bảo vậy còn tệ hơn.
Trước coi trò nên dày mày dạn, giờ thật lòng thích sợ cận kề.
Tôi nói gì.
Đành thụi Tiểu Tình một quyền.
05.
Hôm ôm sách đề tìm học.
Quý Thân từ cuối nhìn tôi.
Anh dẹp đống sách về phía mình, dường chỗ.
Thời gian ngừng trôi trong giây ấy.
Tôi nắm cửa lùi lại.
Qua khe cửa, lần đầu tiên Thân nhìn vậy.
Sự nhút nhát khiến tháo chạy.
06.
Hội bạn thân tụ tập đồ nướng trước cổng trường.
Theo lời Tiểu Tình, lặng nhịn xì hơi thế kỷ, khiến bọn hoang mang.
Quả nhiên, ba chén rư/ợu vào.
Tôi khóc cười đi/ên.
Bất chấp ngăn cản người, nhất quyết gọi Thân.
Anh lùng “Alo” một tiếng, c/âm họng.
Anh hỏi: đấy?”
Tay run bần nhưng họng vẫn dám ra âm thanh.
Anh cũng lặng.
Hai thoại chìm vào khí kỳ quái.
Đầu dây văng vẳng hơi thở nhẹ trước mặt.
“Quý Thân… em… Xin lỗi, từ nay em sẽ quấy rầy Thật đấy.” tắt máy, hội nhìn ái ngại.
Tôi nhún vai: gì mà nhìn?”
Tiểu Tình hốc mồm vào tôi.
Tay sờ má toàn mắt.
07.
Điện thoại đột nhiên reo.
Giọng lùng “Em đâu?”
Tôi úng: “Cổng… cổng sau… tiệm nướng.”
Anh nói: “Say rồi đừng lung tung, tới ngay.”
Mấy Thân đứng đường chờ đèn đỏ.
Tỉnh rư/ợu nhớ từ ký nam ra cổng sau mất 15 phút.
Vừa sang đèn xanh, xám xịt lao tới.
Tôi đầu chếnh choáng tìm đồng bọn, hiện lũ chạy hết!
Tôi lảo đảo trốn, túm ch/ặt tay.
“Say thế này còn chạy cái gì!”
Tôi đẩy mạnh ra, xuống oẹ tháo.
Nhà khoa nói, thường mỗi 10 nói dối 3 lần.
Giây này em thích nữa đâu.
Tôi ực khoáng đưa để súc miệng.
Níu áo gào lớn: yên tâm đi. Em sẽ quấy rầy sợ em rư/ợu ký nam gây chuyện không… Yên tâm, em trơ trẽn thế đâu…”
Anh lặng đỡ mặc gào thét.
Tôi đi/ên, gào khản rồi thụt xuống khóc nở.
Tôi hiểu vì sao thế.
Cũng mình thích từ lúc nào.
Thích mức từ mà cảm thấy đ/ứt từng ruột.
Tôi bám riết suốt ba tháng trời, từ hè sang đông chớm.
Anh chưa từng nụ cười, thể ruồi đáng gh/ét.
Tôi cũng trọng chứ!
Quý Thân lặng lẽ quỳ hai nâng đầm đìa mắt, thốt ra hai chữ.
“Đồ ngốc.”
Giây ấy, tưởng cũng chút rung động.
08.
Quý Thân đỡ loạng choạng về ký túc.
Tôi dựa vào ng/ực anh, cười ngốc.
Dưới ánh đèn chập chờn, chân nắm áo Thân –
Rư/ợu vào gan dạn.
Tôi hôn môi anh.
Anh bất động tượng đ/á.
Trong miệng mặn chát, ai.
Tôi đói nuốt trọn linh h/ồn anh, dù gỗ vĩnh viễn rung động.
Tôi ra, chân bồng bềnh trở về phòng.
Tỉnh dậy, đ/âm đầu vào tường!
Sáng hôm sau xuống lầu, thấy Thân thọc túi quần đợi sẵn.
Tim đ/ập thình thịch, lén quay vào bắt tại trận.
Anh gọi “Này” rồi bước tới, “Đi, sớm.”
Tôi ôm chồng sách dám ngẩng đầu.
Thấy nhúc nhích, kéo áo: “Anh chỗ hội trường 6 rồi.”
Tôi vẫn đi.
Anh thở dài: “Chiếm nghi chịu trách nhiệm. Hiểu chưa? Nếu vẫn hiểu, đây.”
Tôi túm vạt áo anh: bảo em đi!”
Thế trở thành bạn gái Thân trong ngơ ngác.
09.
Làm bạn gái Phó chủ hội sinh viên, cái giá trả thật đắt.
Nếu dám thi trượt, Thân sẽ một tuần thèm nhìn mặt.