Tựa như A Nguyệt và A Thời ngày xưa.
"Huy nhi, con có nhận không?"
Hắn gật đầu như bổ củi, nét mặt tràn đầy vui sướng:
"Nhận, con nhận!"
Rồi ôm chầm lấy ta.
Như ôm lấy bảo vật tưởng đã mất nay trở về.
14
"Ngươi không thành hôn cùng biểu muội đó sao?"
Xe ngựa Tiết Kỳ Ngọc đưa tới nguy nga lộng lẫy. Huy nhi đã nhanh chóng ngủ say trong êm ả. Ta lại như ngồi trên đống lửa. Nghĩ đi nghĩ lại, quyết định hỏi cho rõ ngọn ngành.
"Biểu muội? Biểu muội nào?"
Tiết Kỳ Ngọc ngơ ngác.
"Chính là cô Thư tiểu thư, đích nữ nhà Thượng thư Bộ Hộ..."
"À, ngươi nói Đình nhi?"
Ta bĩu môi:
"Gọi thân mật thế cơ à."
"Không phải, tên nàng vốn là Thư Đình Nhi."
Hắn mặt mày khó hiểu.
"Nàng liên quan gì tới ta? Hai năm trước nàng đã xuất giá rồi."
"Lấy Tiểu Trịnh tướng quân thanh mai trúc mã, giờ theo cả nhà họ Trịnh ra trấn thủ biên cương rồi."
Ta kể lại chuyện Thục Quý Phi dẫn ta tới Ngự Hoa Viên, tình cờ thấy hắn cùng Thư tiểu thư. Hắn gi/ận dữ đ/ấm mạnh vào cửa xe:
"Hôm đó Đình nhi biểu muội nhờ ta hẹn Tiểu Trịnh tướng quân, để nàng tỏ bày tâm ý..."
Hắm nhìn ta ánh mắt đượm buồn:
"Chỉ vì chuyện này mà nàng trốn đến biên thành suốt bốn năm?"
Ta ngượng cười:
"Thì Quý Phi nương nương... ban thưởng quá hậu."
Nhắc tới hai ngàn lượng bạc, Tiết Kỳ Ngọc càng tức gi/ận:
"Lâm Nguyệt Bạch! Với nàng, ta còn không đáng hai ngàn lượng sao?"
Ta cúi đầu lí nhí:
"Cũng không hẳn..."
"Thật ra là ta sợ, sợ sau này thành thị thiếp "hồng nhan chưa tàn ân đã dứt" như lời mẫu thân người..."
Hắn ôm ch/ặt ta vào lòng:
"Sẽ không đâu A Nguyệt. Ta thề, sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra."
"Cả đời này ta sẽ đối xử tốt với hai mẹ con nàng."
Ánh mắt hắn chân thành rực lửa:
"Chúng ta đã lỡ mất bốn năm trời. Đừng để ta lỡ làng nữa, được không?"
Tựa vào ng/ực hắn, lần đầu tiên ta cảm thấy an nhiên đến thế.
"Ừ."
15
Giờ đây Tiết Kỳ Ngọc đã ra ở riêng tại Ngũ Hoàng tử phủ. Huy nhi nắm tay hắn ngơ ngác hỏi:
"Phụ thân, đây là nhà mình sao?"
Giọng hắn ấm áp:
"Đây cũng là nhà của con và nương thân."
Tiết Kỳ Ngọc an bài xong xuôi liền vội vã ra ngoài. Tiểu đồng A Lô giải thích:
"Điện hạ đi đón tiểu hoàng tôn và nương tử lâu ngày, công văn Bộ Hộ chắc chất thành núi rồi..."
Ta gật đầu:
"Không sao."
Chưa được bao lâu, cung trướng đã phái người tới. Thục Quý Phi muốn gặp hai mẹ con ta. Nhìn Huy nhi đang háo hức khám phá, ta thở dài. Đã chọn trở về cùng Tiết Kỳ Ngọc, ắt phải vượt qua được cửa ải này.
16
"Thần thiếp bái kiến Thục Quý Phi nương nương."
Huy nhi ngơ ngác theo ta hành lễ. Thục Quý Phi dung mạo vẫn như xưa, nhìn đứa trẻ khẽ nhếch môi:
"Đứa bé này quả giống hệt Ngọc nhi thuở nhỏ."
Bà cho Huy nhi ăn mấy miếng bánh, rồi sai cung nữ dẫn nó sang điện bên. Ta lo lắng nhìn theo, Thục Quý Phi lạnh giọng:
"Yên tâm. Huy nhi cũng là cháu nội bản cung, ta không làm gì nó đâu."
Bà chậm rãi kể:
"Sau khi ngươi đi, Ngọc nhi như kẻ mất h/ồn, mỗi tháng mười mấy ngày rời kinh thành đi tìm. Có lần đến Thanh Châu bị cảm hàn, sốt cao mê man vẫn gọi tên ngươi. Tỉnh dậy hắn ép ta kể rõ ngọn ngành, kể cả chuyện hai ngàn lượng bạc..."
Ta chợt hiểu. Hai ngàn lượng bạc ký tên Lâm Nguyệt Bạch, dễ dàng để hoàng tử tra ra tung tích.
"Lâm Nguyệt Bạch, ta không nỡ nhìn con trai khổ sở. Huy nhi sẽ được nhận tổ quy tông."
Giọng bà chợt nghiêm khắc:
"Còn ngươi, phải giữ mình cho đúng phận."
Ta thở phào:
"Thần thiếp tuân chỉ."
Xảo Vân bên cạnh nói:
"Chúc mừng Lâm cô nương. Nương nương đã xin hoàng thượng ban chỉ, lấy danh nghĩa ân nhân c/ứu mạng phong người làm Ngũ Hoàng tử trắc phi."
Bữa tối, Tiết Kỳ Ngọc hối hả trở về:
"A Nguyệt, ta sẽ thỉnh mẫu thân lập ngươi làm chính thất..."
"Không cần."
Ta mỉm cười:
"Thân phận thần thiếp, làm trắc phi đã là may mắn. Đừng trái ý Quý Phi nữa."
"Được."
Hắn nắm ch/ặt tay ta, mắt long lanh:
"Vậy ta thề với A Nguyệt: Trọn đời không lập chính thất. Trong phủ chỉ mình nàng."
17
Sau khi nhận sách phong trắc phi, ta phải học vô số lễ nghi. Mỗi thứ đều có quy cách ch/ặt chẽ. Đáng lo nhất là Thục Quý Phi muốn đưa Huy nhi vào cung giáo dưỡng. Ta đành đợi Tiết Kỳ Ngọc về để thương lượng.