「Cô nói gì cơ?」
Phương tin nổi nhìn tôi.
「Sao nói như vậy chứ?」
「Sao vậy? lẽ sao?」
Tôi và nhìn trong mắt nghi hoặc, như thực sự rằng đã nói sai.
Phương há định nói điều gì, bị kiên nhẫn ấn mạnh xuống ghế.
「Thôi trò nữa. Ngày lành tháng tốt bị u ám rồi!」
Phương ngồi trước bàn, gằm đầu, tinh thần người như biến mất.
Tôi quả chuối xuống, theo sự dẫn dắt ngồi vị trí dành khách.
Món ăn bàn sắc màu rực rỡ, trông rất đẹp mắt và kí/ch th/ích vị giác.
Tôi miếng, trong mắt dâng nụ cười.
Quả thật rất ngon.
Nếu họ, lẽ cả đời này chẳng được ăn do nấu.
Tôi và thiết.
Thêm nữa, tay mình ăn ch/áy khét, khi cùng xuống bếp.
Tôi đã bao nhiêu bữa, chưa từng việc lần.
Ở đây rất hăng hái.
Nghĩ điều này, ngon trở nhạt nhẽo.
Có người, đúng sinh đã hèn mọn.
Ăn cơm xong, bàn.
Cô nhìn van nài, ý, ki/ếm cớ rời khỏi Thành.
Sau khi rời nôn sạch đã ăn, giống như tình bạn giữa và Điềm.
6
Phương kết hôn rồi.
Không biết do lưng hay sao.
Lần này, thậm chí chẳng lễ cưới.
Chỉ tìm hàng, thay bộ quần rồi ăn cơm cùng họ hàng họ Ngô, coi như kết hôn.
Vì trước đứng nói giúp, mời dự đám cưới.
Thực xem nhờ người trứng thối ấy.
Nhìn dáng vẻ thảm hại khóc lóc vui sướng.
Vốn này sẽ liên nữa, ngờ ngày khi đi dạo dưới chung cư mình, gọi tôi.
「Niên Niên, rồi, bác sĩ dị tật, muốn nhưng mẹ chồng cho, đây?」
Giọng nức vô cùng vơ.
「Đây mà, lòng nào? Là đứa đầu lòng đấy! Nếu đi này hỏng cơ suy kỹ đi!」
Tôi nhớ câu trả kiếp trước, lặp từng chữ.
Trước khi trọng sinh, gọi tôi.
Tôi khuyên đứa bé, miệng nói đồng ý.
Nhưng khi đưa viện, gọi Lưu Mai và khiến bị m/ắng mà bị đ/á/nh trận.
Dù đó xin lỗi, nhưng trong lòng vướng bận.
Mỗi lần, khi xung đột với người khác, người bị rơi tôi.
Tôi cách khi sinh đứa dị tật.
「Niên Niên.」
Một tiếng gọi vang lên, ký đột dừng lại.
Bên kia thoại, do dự ấp úng.
「Niên Niên, đi hơn, cái chuyện cả đời...」
Hóa đều biết.
Vậy tại đó định sinh đứa dị tật?
Tại đó họ ngăn cản cái nhượng bộ rồi ra?
Hừ.
Tôi vô cảm nhếch mép, muốn cứ đi.」
Cô cẩn thận hỏi tôi: với không? viện dân 1 chờ cô.」
「Được.」
Tôi cúp máy, nhắn tin kiểu chữ to đậm.
【Mau đến, vợ anh muốn rồi ly hôn, viện dân 1.】
Gửi xong tin, chuông thoại.
Ở ngoài lang thang rồi mới hướng viện dân 1.
「Không, về.」
Vừa sản, đã nghe thấy giọng the thé ớt.
「Mẹ, đây dị tật thật sự sinh.」
Phương ôm bụng người chịu Lưu Mai nuông chiều, đi trực tiếp đi.
Rầm tiếng.
Trọng lệch, ngã chổng vó.
Cô mặt đất, chổng cẳng trời, rên rỉ ngừng.
Lưu Mai thấy chịu dậy, đ/á cước, mắt cá chân lôi đi.
Dọc đường vật cản, Lưu Mai ý, thậm chí cố ý thứ đó.
「Mẹ, đ/au bụng.」
Phương ôm bụng, mặt nhăn nhúm.
Lưu Mai tâm, cứ lao tới.
「Anh c/ứu em.」
Phương cầu c/ứu trừng mắt đ/ộc.
「Mày c/ứu! Đều muốn đứa rồi, mặt mũi Tao mà biết, ngoan chịu về sẽ thu mày trò!」
「Anh em đ/au...」
Phương ớt.
Cô phát dưới mình tuôn ồ khi phát đã thấm ướt sàn nhà.
Nhớp nháp, tỏa nồng nặc.
「M/áu, m/áu!」
Phương hét lên.
「Cháu đích tôn bà ơi!」
Lưu Mai khóc gào lên.
「Con trai ơi!」
Ngô vừa dữ vừa đ/au khổ lên.
Họ đều tiếc cục thịt chưa từng đời, ai mặt đất bất tỉnh sống ch*t rõ.
Cuối cùng y tá đành lòng, nhắc nhở họ tiếng.
Không ngờ, Lưu Mai và nghe xong, trừng mắt ý.
「Con vô dụng mức giữ nổi đứa này, lấy nó gì? ch*t, vừa hay chỗ trai tao, cưới nó vợ xinh đẹp.」
Ngô lạnh lùng đáp: 「Liên đếch gì tao! Nó muốn mà, chẳng như ý nó rồi sao?」
Họ nói xong, quay đi ngoảnh lại, chỉ mình lẻ loi mặt đất.
Thật đáng thương.
Nhưng chuyện này liên gì tôi?
Kiếp trước, khi phá đứa mà ngày đêm vất vả tạo dưới đỏ thỉu, nhìn thấy vỗ tay khen hay, chê chưa ch*t sạch, khiến khó dẹp.