Nhân Danh Tình Yêu

Chương 2

28/06/2025 02:33

Ngày 25 tháng 7 năm 1998!

Tôi nhớ rõ ngày này.

Mẹ tôi điều chuyển công tác, tôi theo bà lên tỉnh lỵ bắt đầu cuộc sống mới.

"Thằng nhóc, cậu trèo lên tường nhà tôi nhìn cái gì thế?" Giọng mẹ tôi vang lên.

"Dì Cảnh, nhà mình sắp đi rồi phải không?"

Đây là giọng của Lam Tịch Tốc!

Tôi vội chạy ra sân, ngước nhìn cậu thiếu niên đang ngồi trên tường.

"Tam Thủy!"

Tôi luôn chê tên Lam Tịch Tốc khó đọc.

Dựa theo tên cậu, tôi đặt biệt danh "Tam Thủy".

Cậu thiếu niên cúi mắt, vẫn giữ vẻ lạnh lùng ít nói.

Kiếp trước, khi chia tay tôi đã tặng cậu một cuốn nhật ký.

Vì tôi biết cậu cô đơn, có nhiều tâm sự không biết ngỏ cùng ai.

Lúc này, lòng tôi lại ngổn ngang suy nghĩ.

Tôi không nhắc tới chuyện cuốn nhật ký, chỉ nói: "Cậu về nhà đợi tôi, lát nữa tôi qua tìm."

Cậu thiếu niên gật đầu nghiêm túc: "Ừ."

4

Mẹ tôi quay vào phòng thu dọn hành lý.

Tôi theo vào hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có nuôi nổi hai đứa con không?"

"Hai đứa con nào?" Mẹ tôi quay lại nhìn tôi đầy ngơ ngác.

Tôi đáp: "Con và Tam Thủy."

"Cậu ta đâu phải c/on m/ẹ..."

"Bố Tam Thủy mất, cậu ấy ba tuổi đã theo mẹ tái hôn sang đây. Nhưng bố dượng đối xử tệ với cậu, đ/á/nh m/ắng bất cứ lúc nào, mẹ cũng biết rõ mà. Bố dượng nói thẳng không có tiền cho cậu học cấp ba, bắt cậu vài ngày nữa phải lên Quảng Đông đi làm..."

"Thì sao? Đừng xen vào chuyện người khác!" Mẹ tôi tiếp tục thu xếp.

Tôi khẩn khoản nài nỉ: "Mẹ ơi, Tam Thủy rất thông minh. Dù ngày nào cậu ấy cũng có việc làm không hết, hầu như không có thời gian học bài, nhưng vẫn đủ điểm đậu vào trường cấp ba huyện nhà. Không được đi học thì phí lắm, mẹ giúp cậu ấy đi mà."

Tôi là đứa con gái ngoài giá thú không rõ cha.

Nhà bà ngoại chê mẹ tôi làm nh/ục gia đình, đã c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ từ lâu.

Bao năm nay mẹ tôi một mình nuôi tôi, thật sự rất khó khăn.

Nhưng giờ đây, tôi trọng sinh về thời niên thiếu.

Tôi nghĩ đây là cơ hội trời ban.

Có lẽ tôi không chỉ thay đổi được số phận mình, mà còn thay đổi cả vận mệnh của Tam Thủy.

Mẹ tôi kinh ngạc trước sự nài nỉ của tôi, nhíu mày: "Con gái đi/ên rồi sao..."

"Con n/ợ Tam Thủy."

"N/ợ? Con v/ay tiền cậu ta khi nào? Không đúng, thằng bé đó làm gì có tiền..."

"Không phải n/ợ tiền, mà là n/ợ ơn c/ứu mạng. Thật mà, chuyện kiếp trước đó!"

Mẹ tôi nghe xong, bật cười vì tức.

Nhưng tôi quả quyết nói: "Hôm nay con nằm mơ, thấy mình trọng sinh trở về. Kiếp trước, sau khi hai mẹ con mình rời đi, Tam Thủy không nghe lời bố dượng đi làm, bị đuổi khỏi nhà. Cậu ấy lang thang ngoài đường, nhặt phế liệu ki/ếm sống, rồi phát hiện cơ hội kinh doanh, làm ăn phát đạt... Năm con học lớp 12, một tối trên đường đi học về bị kẻ bi/ến th/ái theo đuôi, may sao gặp Tam Thủy. Nhưng để c/ứu con, cậu ấy bị tên bi/ến th/ái đ/âm một nhát, suýt ch*t..."

"Con im ngay!"

Mẹ tôi nghĩ tôi bịa chuyện để đạt mục đích.

Thế nhưng, đây là sự thật.

Tôi và Lam Tịch Tốc chia tay hôm nay, lần gặp lại là năm tôi học lớp 12.

Đêm đó Lam Tịch Tốc c/ứu tôi, nhưng chính cậu suýt mất mạng.

Mẹ tôi vô cùng cảm kích, từ đó coi cậu như con đẻ.

Dù Lam Tịch Tốc đã là ông chủ nhỏ, không thiếu tiền, nhưng từ đó mẹ tôi nhớ con gái một phần, cũng nhớ cậu một phần.

Lam Tịch Tốc cũng đối đãi với mẹ tôi rất mực thân tình.

Sau khi tôi ch*t, cậu còn trực tiếp chăm sóc sinh hoạt cho mẹ tôi. Tốt hơn gấp ngàn lần so với Tần Hành - con rể chính thức chỉ biết thỉnh thoảng hỏi thăm qua điện thoại.

Đã có cơ hội bù đắp, thì giúp lúc hoạn nạn còn quý hơn nhiều lúc thuận buồm xuôi gió!

Thấy tôi kiên quyết, mẹ thở dài: "Dù mẹ nuôi cậu ta bây giờ, cho cậu đi học, nhưng sau này mẹ cũng không đủ khả năng nuôi hai đứa học đại học."

"Đúng vậy."

Tôi thừa nhận. Nhưng tôi nói thêm với mẹ, từ năm 1999 sẽ có chính sách v/ay tín dụng sinh viên đại học.

Chỉ vài ba năm sau, nó sẽ phổ cập khắp nơi.

"Và việc này cũng đủ chứng minh chuyện trọng sinh con nói là thật hay giả."

Mẹ nghe xong, sắc mặt bừng tỉnh.

Bỗng bà hỏi dò, vừa hồi hộp vừa mong đợi: "Thế con... con có nhớ số xổ số kỳ nào không?"

Ôi trời...

5

Thiếu sót rồi!

Nếu biết mình sẽ trọng sinh, tôi đã nhớ cả chuỗi mật mã tài lộc!

6

Tôi không biết mẹ có thực sự tin lời tôi không.

Bà chỉ nghiêm mặt nói: "Mẹ có thể tìm Tam Thủy, nhưng cuối cùng thành hay không là do số mệnh. Con phải chấp nhận, cậu ta cũng phải chấp nhận."

"Vâng!"

Dù sao cũng có một tia hy vọng.

Ăn cơm xong, mẹ sang nhà bên, nói có chút đồ ăn và bàn ghế không mang đi được.

Bà bảo Lam Tịch Tốc qua lấy, đồng thời giúp hai mẹ con mang hành lý ra đầu ngõ đợi xe lam.

Mẹ Lam Tịch Tốc không có việc làm, sau khi tái hôn lại sinh thêm hai trai hai gái, cả nhà trông chờ vào nghề hàn xì của bố dượng, rất túng thiếu.

Nhà tôi cũng không khá giả, nhưng chỉ có mình tôi, đồ ăn vặt hàng ngày thường chia cho họ chút ít.

Nên gia đình Lam Tịch Tốc không nghi ngờ gì.

Mẹ gọi Lam Tịch Tốc vào nhà, cười hỏi: "Không nỡ xa mẹ con và A Lê à?"

Cậu thiếu niên đỏ mặt, nhưng thành thật gật đầu: "Vâng."

Mẹ đưa cho cậu tờ giấy và 150 đồng đã chuẩn bị sẵn.

"Dì Cảnh..."

Mẹ nói: "Nếu có ngày nào không nơi nương tựa, hãy đến địa chỉ trên giấy tìm hai mẹ con."

Tôi thêm vào: "Nếu cậu còn muốn đi học, thì hãy đến tìm chúng tôi."

Mẹ tôi ám chỉ: "Có người bảo, cô ấy nằm mơ thấy sau này sẽ có v/ay tín dụng sinh viên đại học. Mẹ không đủ sức nuôi hai đứa học đại học, nhưng chắt bóp vất vả thì tạm đủ nuôi hai đứa học cấp ba."

Lam Tịch Tốc mặt mày vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Nhưng chẳng mấy chốc, cậu lại trở nên bình thản như không chút gợn sóng.

Cậu kiên quyết tiễn hai mẹ con ra bến xe.

Khi chia tay, tôi vẫn tặng cậu cuốn nhật ký đã m/ua sẵn từ lâu.

7

Mẹ hỏi tôi: "Cậu ta có thực sự đến tìm hai mẹ con không?"

"Mẹ nghĩ sao?"

Mẹ lắc đầu: "Không chắc. Cậu bé rất hiền lành, chắc nghĩ như thế sẽ làm phiền hai mẹ con."

Nhưng tôi nói: "Cậu ấy nhất định sẽ đến."

Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi: "Sao con chắc chắn thế?"

Tôi chỉ cười không đáp.

Mẹ tôi thực sự hiểu rõ Lam Tịch Tốc.

Nhưng tôi cũng rất hiểu cậu ấy.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
436.1 K
2 Mưa To Rồi! Chương 27
3 Thần Giữ Nhà Chương 13
9 Hồ Ly Xuống Núi Chương 16
10 Âm Mưu ấp ủ Ngoại truyện 05

Mới cập nhật

Xem thêm