Hơi thở của Cố Hành nhẹ nhàng, có vẻ đã đỡ hơn.
Tôi hỏi anh ấy bằng giọng dịu dàng: "Bụng vẫn còn đ/au à?"
Anh khẽ gật đầu, rồi nắm tay tôi đặt lên bụng mình, xuyên qua lớp vải cotton, để mặc tôi xoa nhẹ vùng bụng.
Sau vài lần lặp lại, tôi co ngón tay lại, không dám tiếp tục.
"Sao thế?"
Tôi trả lời: "Nghỉ chút đi, em đỏ mặt rồi."
Cố Hành ngẩn người, sau đó bật cười: "Đây có phải là sự công nhận của em dành cho anh không?"
"......"
Tôi không thể chối cãi vì body Cố Hành quả thực quá đỉnh.
9
Đêm đó, Cố Hành vật vã vì một ly nước chanh.
Còn tôi vì chăm sóc anh ấy đến mức không biết mình đã thiếp đi lúc nào.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong vòng tay Cố Hành.
Anh ôm tôi, một tay vẫn giữ ch/ặt mép chăn cho tôi.
Còn tôi thì thật quá đáng, thậm chí còn vắt chân lên eo anh, nhầm tưởng anh là chiếc gối ôm khổng lồ ở nhà.
Cố Hành - tên ngốc đó, bị tôi chiếm tiện nghi mà còn nói: "Thích thì cứ ôm thêm chút nữa đi."
Yêu cầu vô lý thế này!
Tôi nhất định phải đáp ứng anh ấy.
Thế là cả hai chúng tôi đều đi làm trễ.
Khi tôi về nhà thay đồ và đến chi nhánh công ty, các lãnh đạo đã chờ trong phòng họp từ lâu.
Tôi không nghỉ ngơi, lập tức nghe tin sốt dẻo mới nhất từ Lý Tổng.
Hóa ra gần đây công ty tăng thưởng hiệu suất khiến các phòng ban cạnh tranh khốc liệt.
Đặc biệt là phòng thiết kế, Tổng giám đốc thiết kế Tô Đạt Linh vì thăng chức tăng lương đã bỏ th/ai,
và chia tay Chu Nguyên.
Tôi nhíu mày: "Nói trọng tâm đi."
Lý Tổng che miệng thì thầm: "Tô Đạt Linh đã đến với trợ lý nam trẻ mà tôi mới tuyển. Hai người lợi dụng lúc Chu Nguyên đi công tác, âu yếm ở bãi đỗ xe khiến cô ấy sảy th/ai..."
Nghe xong, quan niệm sống của tôi tan nát.
Không nhịn được thốt lên: "Giới trẻ bây giờ chơi lớn thật."
Tô Đạt Linh không phải lần đầu phạm lỗi. Lần này cô và đồng nghiệp nam hẹn hò trong giờ làm bị bác bảo vệ bãi xe bắt tại trận.
Cô ta định dùng tiền bịt miệng sự việc, nhưng khi nhìn thấy tôi, mọi hy vọng tiêu tan.
Biểu cảm trên mặt Chu Nguyên và Tô Đạt Linh giống hệt nhau, họ không ngờ tôi là Chủ tịch công ty.
Lý Tổng nhường ghế, tôi đứng trước bàn hội nghị tự tin giới thiệu bản thân với nhân viên.
Chu Nguyên ngồi cách tôi 5 mét từ đầu đến cuối cuộc họp không thốt nên lời.
Trong cuộc họp, tôi thẳng thắn nói về quan điểm với những hành vi không đúng chuẩn mực của nhân viên.
Sau đó, tôi đuổi việc Tô Đạt Linh trước mặt mọi người.
Chu Nguyên nhìn Tô Đạt Linh khóc chạy đi mà không động lòng. Ánh mắt anh ta dán ch/ặt vào tôi, đờ đẫn.
Tan làm, tôi đến bãi đỗ xe.
Vừa mở cửa xe, một bàn tay đ/ập vào kính chắn gió. Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị đẩy mạnh vào khoang lái.
"Tần Vẫn, anh nghĩ thông rồi, anh vẫn yêu em, mình quay lại đi!"
Chu Nguyên leo lên xe, ép tôi vào ghế và liên tục c/ầu x/in.
Tôi vừa tránh tiếp xúc vừa cảnh báo: "Xuống xe! Không tôi báo cảnh sát đấy!"
Nhưng Chu Nguyên như đi/ếc, nắm ch/ặt tay tôi lặp lại: "Mình quay lại đi."
Rồi đột nhiên gào khóc:
"Anh đúng là m/ù quá/ng khi bỏ em để theo Tô Đạt Linh. Lần này cô ta khiến anh mất mặt toàn tập. Tần Vẫn, cho anh cơ hội nữa đi, anh vẫn còn tình cảm với em mà..."
Hắn mất kiểm soát định hôn tôi. Tôi giơ tay t/át đ/á/nh bốp vào mặt hắn.
Chu Nguyên choáng váng, tỉnh táo lại liền x/é áo tôi:
"Trước đây em không muốn cưới anh sao? Được, anh đồng ý. Tháng sau ta cưới, anh cho em 6 vạn lễ vật, em muốn gì anh cũng cho. Miễn là em đừng bỏ anh."
Mắt Chu Nguyên đỏ ngầu, hắn siết ch/ặt vai tôi đến mức móng tay cắm vào da thịt.
Tôi nhếch mép cười lạnh.
"Cười cái gì?"
"Tôi cười vì lòng tự trọng bé nhỏ của đàn ông các anh. Rõ ràng đ/á/nh rơi nơi người khác nhưng lại muốn nhặt về từ tôi. Chu Nguyên, anh đặt mình quá cao rồi?" Tôi đẩy mạnh hắn ra, "Từ khi anh phản bội, anh đã là rác rưởi trong mắt tôi."
Chu Nguyên vẫn không chấp nhận, khóc sụt sùi. Khi tôi định xuống xe, hắn đột ngột siết cổ tôi:
"Tần Vẫn! Sao em không nói thân phận ngay từ đầu? Nếu biết em là Chủ tịch, anh đã không bỏ em! Không bị Tô Đạt Linh lừa! Tất cả là lỗi của em!"
Chu Nguyên đi/ên cuồ/ng. Khi tôi sắp ngạt thở, cửa xe bật mở.
Cố Hành lôi cổ hắn ra khỏi xe, quăng vào tường ngăn.
Chu Nguyên cười gằn: "Hóa ra là trai trẻ mới của Tần Vẫn. Tao nói mày nghe, nó chỉ chơi đùa mày thôi! Trước đây nó từng quỵ lụy c/ầu x/in cưới tao!"
Cố Hành nổi đi/ên, đ/ấm thẳng vào gò má khiến mặt Chu Nguyên sưng vếu.
"Tần Vẫn! Mày không cho tao yên thì mày cũng chẳng yên!" Chu Nguyên né Cố Hành, lao về phía tôi.
Cảnh tượng năm xưa hiện về, tôi bản năng che đầu.
Nhưng không có gì xảy ra. Cố Hành kh/ống ch/ế hắn dễ dàng. Khi bảo vệ đến, Cố Hành đang ôm tôi vào lòng vỗ về.