Nhưng khả năng giấu đồ của người này quả thực quá kém.
Nghĩ đến những bức ảnh Hạ Dụ lén chụp 📸 tôi trước đó, tôi không nhịn được cười.
Còn bố tôi lại tưởng tôi đi/ên lên vì tức gi/ận, ánh mắt lo lắng hỏi có cần ông ra mặt không.
“Không sao đâu ạ.” Tôi lắc đầu, giọng đầy hứng khởi, “Bố, bố nghĩ con có nên tìm người đ/âm Hạ Dụ lần nữa cho cậu ta mất trí nhớ không?”
Thành thật mà nói, bây giờ tôi khá nhớ Hạ Dụ mất trí ngày trước.
Bố tôi: “?”
14.
Thế nhưng kế hoạch chưa kịp triển khai, tôi đã bị ông lão hối thúc đi công tác gấp.
Sáng sớm tới khách sạn năm sao dưới danh nghĩa nhà họ Thẩm để kiểm tra, tôi nh.ạy cả.m nhận ra ánh mắt mọi người xung quanh nhìn tôi đều khác thường.
Lời thì thầm văng vẳng bên tai:
“… là cô ta đúng không?”
“Chắc chắn rồi, khuôn mặt này đặc biệt dễ nhận ra thế.”
“Cô nói đi, mấy người giàu này tâm đen thật đấy, chuyện như vậy cũng làm được… chà.”
Nhân viên lễ tân đang cúi đầu xem điện thoại thấy tôi, ngượng ngùng chào hỏi, ánh mắt lảng tránh:
“Chào… chào Thẩm tổng.”
Tôi “ừ” một tiếng, gõ nhẹ mặt bàn: “Giờ làm việc đừng lơ đễnh.”
Nhân viên lễ tân hoảng hốt đáp lời rồi lại không ngừng liếc nhìn tôi.
“Thẩm… Thẩm tổng, ngài có muốn xem cái này không—”
“Trả phòng!”
Lời nhân viên lễ tân chưa dứt, mấy người đã xông tới ầm ĩ đòi trả phòng.
Miệng còn nói bậy rằng “khách sạn do người thứ ba mở tôi đâu dám ở, thật đen đủi”, “đúng vậy, còn khiến bà bầu tức đến thế, thật không biết x/ấu hổ”.
Nhân viên lễ tân đứng ngượng ngùng, ánh mắt liên tục đảo về phía tôi, nhất thời không biết phải làm sao.
Tôi mơ hồ nhận ra điều gì đó: “Các người đang nói gì thế?”
Bọn người ầm ĩ đòi trả phòng lúc này mới để ý đến tôi.
Có lẽ vì nói x/ấu trước mặt còn bị chính đương sự bắt gặp, bọn họ nhìn nhau ngượng ngùng.
Một người phụ nữ trung niên trực tiếp trừng mắt nhìn tôi, “phụt” một tiếng:
“Trẻ người non dạ cư/ớp chồng người ta, người ta còn mang bầu, thật không biết x/ấu hổ!”
“Thẩm tổng, là video này—”
Nhân viên lễ tân cuối cùng cũng nói xong câu bị ngắt lúc nãy.
Tôi liếc nhìn video trên điện thoại cô ta.
Là lần tôi gặp An Tường nói chuyện trước đó.
Video được quay lén 📸, và qua chỉnh sửa, hoàn hảo làm nổi bật vẻ trịch thượng của tôi cùng sự yếu đuối bất lực của An Tường.
Cuối video là đoạn An Tường cầu c/ứu.
Trên video, cô ta xoa bụng, khóc như mưa như hoa, nài nỉ tôi trả Hạ Dụ cho cô ta, con cô ta không thể sinh ra đã không có cha.
Tôi tức đến phát cười.
Còn người phụ nữ vừa trừng mắt nhìn tôi lúc nãy giờ lại càng cảm thấy chính nghĩa ngập tràn, thẳng thừng m/ắng nhiếc ầm ĩ giữa sảnh:
“Mở khách sạn làm người thứ ba, còn ép cô gái mang th/ai đến thế, mọi người hãy đến trả phòng hết đi, đừng để thứ tâm đen này ki/ếm một đồng nào!”
“Chỗ không sạch sẽ này ở cũng đen đủi!”
Tiếng cô ta không nhỏ, ngay lập tức có vài vị khách do dự muốn đến trả phòng.
“Trả phòng được thôi,” tôi kìm nén cơn gi/ận trong lòng, bề ngoài lạnh lùng, “nhưng quý bà này, bà không có bằng chứng gì đã đến vu khống thanh danh khách sạn nhà họ Thẩm, tôi hoàn toàn có thể kiện bà đấy.”
Người phụ nữ đó bị tôi hù dọa, co rụt cổ tỏ vẻ sợ hãi. Thế nhưng giây tiếp theo nhìn điện thoại trong tay tôi, cô ta lại đầy tự tin:
“Không có bằng chứng? Video đã lộ ra rồi, cô còn gì để nói nữa!”
“Làm người thứ ba, thật không biết x/ấu hổ!”
Cô ta phun nước bọt một cách gi/ận dữ.
“Bà nói video này sao?” Tôi lắc lắc điện thoại trong tay, nụ cười không chạm tới mắt, “Vậy bây giờ tôi cũng có thể làm một video đăng lên mạng, nói rằng quý bà này vu khống thanh danh khách sạn vô cớ, muốn tống tiền khách sạn chúng tôi.
”
“Bà—”
“Quý bà, lớn tuổi rồi nên thêm chút n/ão đi.” Giọng tôi lạnh băng, “Nếu bà tiếp tục s/ỉ nh/ục bịa đặt, tôi cũng không ngại hầu tòa. Dù sao nhà tư bản tâm đều đen, không thiếu tiền, bà nói có đúng không?”
Người phụ nữ đó bị tôi dọa, miệng ch/ửi bậy vài câu rồi cùng bạn bè bỏ đi, phòng cũng không thèm trả.
“Thẩm tổng…”
Nhân viên lễ tân e dè nhìn tôi, do dự một lúc rồi dũng cảm an ủi: “Ngài đừng gi/ận, chúng em đều tin ngài không phải người như vậy!”
Tôi thu lại vẻ gi/ận dữ trên mặt, mỉm cười với cô ta, không nói gì.
Tôi đương nhiên không gi/ận.
Dù sao tôi đợi An Tường tung video này đã lâu lắm rồi.
15.
Hạ Dụ đích thân tới tìm tôi.
Anh ta tự lái xe tới, xông vào văn phòng tôi lúc tóc tai vốn chỉn chu giờ có chút rối lo/ạn vội vàng.
Câu đầu tiên khi vào là xin lỗi:
“Xin lỗi, đây là sai sót của tôi.”
Không lâu sau khi video của An Tường được tung ra, nó đã bị đẩy lên top tìm ki/ếm.
Dù đã bị dìm xuống nhưng vẫn ít nhiều ảnh hưởng đến tập đoàn Thẩm thị.
“Gần đây nhà họ An đang tranh một mảnh đất với nhà họ Thẩm.” Tôi gõ gõ mặt bàn, ngẩng đầu nhìn Hạ Dụ, “Nếu tôi gặp chuyện vào thời điểm nh.ạy cả.m này, anh nghĩ chính phủ sẽ cấp đất đó cho ai?”
Hạ Dụ mím môi thành một đường thẳng.
Rõ ràng, anh ta cũng nghĩ tới điểm này.
“Dù sao chuyện giữa anh và An Tường xảy ra trước, mà chúng ta đính hôn sau, nói thế nào tôi cũng giống kẻ thứ ba chen ngang.”
“Em không phải!” Hạ Dụ bản năng ngắt lời, hơi thở gấp gáp hơn, “Anh sẽ giải quyết tốt chuyện này.”
“Không phiền Hạ tổng tự tay động thủ đâu.” Tôi đi vòng qua bàn tiến thẳng tới Hạ Dụ, giơ tay chỉnh lại cà vạt cho anh ta, “Nhưng xem trên tình bầu bụng An tiểu thư mang th/ai cháu đích tôn nhà họ Hạ, tôi sẽ lưu tình một chút.”
“Đó không phải con của anh!” Hạ Dụ nắm lấy tay tôi, chau mày, “Em nên biết mà, anh và cô ta không hề xảy ra chuyện gì.”
“Em nên biết cái gì?” Tôi chậm rãi rút tay lại, cười với Hạ Dụ, “Hạ tổng còn định chịu trách nhiệm cho đứa bé đó, em nên biết cái gì?”
“Anh—”
Hạ Dụ há miệng, mãi sau mới ấp úng nói một câu “xin lỗi em”.
“Hạ Dụ, người ta có lòng tốt là điều tốt. Nhưng lòng tốt cho quá nhiều, sẽ bị người ta hiểu lầm là kẻ ngốc, nên hành sự càng trở nên tùy tiện bừa bãi.