Tối nay một đêm ngủ.
Vài tháng sau, Tổng giám Lục cuốn tranh người lớn hồi đó và bắt xem, hối h/ận biết bao vì lười đọc tranh trong phòng!
"Thư Tạ, thế nào? có lòng với không?"
----
【Lục Đình Vân】
1
Tôi được nguyện vọng xin chuyển chi nhánh và thành công khiến trở thành trợ lý tôi.
Cô yêu và hoạt bát xưa, mang năng lượng người xung quanh.
Điều khiến nhất dường lòng về tôi.
Nói chung lòng về thân hình tôi.
Nhưng vui, mừng vì bản thân có thể thu ấy.
Thế vừa tập cuồ/ng, vừa thỉnh "vô gửi kết tập luyện đây.
Nhưng chẳng bao giờ khen tôi, biết có phải lòng không.
Tôi buồn.
Tôi biết sao để tiến hơn với ấy.
Bạn bè mách nước, dùng sắc đẹp để quyến rũ ấy.
Vì lòng với thân hình tôi, sẽ dụng triệt để kiện này.
Khiến nghiện dứt được.
Nhưng có một ngày, đột nhiên thay đổi cách ăn mặc, đó mặc đẹp, tôn lên tất đường cong tuyệt vời trên thể.
Tôi gh/ét mắt người đàn ông kia, thế gi/ận với ấy, lệnh dời trí tôi.
Tôi nói với tất người rằng tôi.
Nhưng có kẻ biết sống ch*t đ/âm vào, thậm chí ngay mặt còn đòi WeChat ấy.
Cô còn vẻ đưa luôn, thế mà cho.
Nhớ hồi xưa còn vắt suy nghĩ mới có được WeChat ấy, mỗi lần chỉ lấy công chủ đề, thu điện thoại tại chỗ.
Sau đó, tự tay dẫn đi may đồ cũng được mặc đồ đôi công khai.
May mà chối, còn thích.
Trong cửa bỏ lỡ bất kỳ hội nào để khoe sức mình.
Vừa cởi áo ra, mắt dán ch/ặt vào.
Tôi chỉ xem thôi.
2
Sau chuyển tôi, sớm ngẩng nhìn tr/ộm nhiều lần, thỉnh còn để lộ vẻ e thẹn một gái. Không uổng công nay nhiều thời gian chỉnh trang quần áo và kiểu tóc, nỗ lực giá.
May mà nay trong cài thiếu một cúc hiệu tập đây cũng khá rõ rệt.
Cô có phải nghiện không? Quả nhiên, thoát khỏi lòng bàn tay tôi.
Nhưng nhanh chóng nhìn chằm điện thoại cười khúc khích, mặt còn đỏ dần lên.
Chuông báo động trong vang lên.
Chẳng đang với cậu sinh viên trước?
Hay một người đàn ông nào đó?
Tôi lên, sợ rằng sẽ người khác cư/ớp mất.
Thế cớ gọi mặt, nhân hội xem đang gì.
Kết quả, đang xem loại tranh đó!
Tôi vô gi/ận, để xem đủ kiểu mà xem thứ đó.
Cô vàng lao thẳng người tôi.
Cuối cũng có xúc thể với ấy!
Sao đây phải tốt được? Chỉ có ngại ngùng, trong nhà sinh ra. Để bối rối, vã bỏ đi.
Tối đó, và vô tình qu/an h/ệ, nhiên tuyệt vời, nhất định phải chịu trách nhiệm với ấy.
Vốn định sớm bày tình cảm với ấy, nhưng bỏ trốn.
Mẹ đột nhiên gọi điện về giải quyết việc. Nhân hội trực nói với gia tộc rằng sẽ ấy, phải chịu trách nhiệm. Mặc dù đ/á/nh một trận, giam lỏng ba ngày.
Nhưng mẹ mềm lòng, đồng để trở ấy.
Tôi lái xe ấy, nhưng cạnh có một người đàn ông khác.
Mắt đỏ ngầu, cảm bỏ rơi. nói đêm đó chỉ t/ai n/ạn, đẩy ra.
Tôi cam tâm, tưởng tượng ngày sau có sẽ khổ sở thế nào.
Thế quay ấy, và giãi bày tấm lòng mình, yêu ấy. đáp tôi, đồng ở tôi.
Cuối cũng đuổi kịp ấy, có cạnh thật tốt, ngày tháng tới, nhất định sẽ khiến càng thêm nghiện tôi.
(Hết)