」
「Em đâu ra gian năm đều đi thăm với anh?」
Châu lần cúp tôi.
Tôi ấy.
Chúng đến nghĩa gần như lúc.
Tôi đứng từ xa Châu đứng suốt khoảng gian dài.
Anh cúi đầu.
Tôi rõ biểu cảm trên khuôn anh.
Anh như khúc gỗ đứng đó dưới bầu trời xám xịt tạo khung cảnh ngột ngạt.
Dì của Châu qu/a đ/ời trong vụ t/ai n/ạn xe khi 12 tuổi.
Điều khiến tuyệt vọng hơn là tái hôn sau tháng.
Không ai quan tâm đến cảm xúc của đứa trẻ.
Dù trốn học, phá hay bài tập, ai tìm hiểu do.
Họ nói: càng lớn càng hư.」
Dường như khóc lúc nửa đến nghĩa thăm mẹ.
Chính là đồng hành vượt qua.
Tôi tìm nghĩ khi biến nhà.
Phải mất nửa năm, nụ cười mới trở trên gương anh.
Lần này Châu đồng hồ.
Từ đứng đến ngồi bệt dưới tựa bia như tìm ấm.
Sau khi rời mới bước đến đặt bó cúc vàng.
「Dì ơi, từ nay cháu thể đến thăm nữa.」
Lần từ nghĩa trang, với năm sẽ đến đây.
Lời thề và lời trá khác nhau chữ yêu.
Chúng như cân.
Tình yêu đặt đâu, nghiêng đó.
Châu quên yêu sự chân và nhiệt huyết của anh, những lừa dối.
19
Đêm giao thừa, Châu mới nhà.
Anh chen phòng tôi.
「Về sao báo biết?」
「Giáo sư cho nghỉ mùng rồi.」
「Vội thế.」
Nói xong câu đó bỏ ngày mang bí ẩn.
Tôi mò.
11h30 Châu đột ngột gọi xuống lầu.
Định giả vờ nghe thấy, nhưng nghĩ hàng xóm sẽ lên gõ cửa đành mặc đồ ngủ xuống.
Châu ôm cười vẫy như từng có hiềm khích.
Khoảnh khắc ấy như thuở thiếu thời.
Anh nắm chạy đến vui bỏ hoang - chúng hay lui tới nhỏ.
Tôi nhíu mày: 「Đến đây gì?」
Anh như ảo thuật gia ra bó que pháo 「Tada!」
「Đây là cấm đ/ốt pháo mà.」
「Chỉ vài cây thôi, lắm! Hồi xưa dụm mới m/ua vài cây. Giờ có tiền thì phố Vừa vừa đ/ốt lúc mấy que pháo.
Ánh rực rỡ soi rõ nụ cười anh.
Nhưng ấy chóng tàn, chìm bóng đêm.
Tôi ảnh gửi Hòa: 【Pháo nhỉ?】
Điện thoại Châu rung lên.
Liếc qua màn hình, đờ đẫn máy.
Tôi mỉm mai: 「Ai đấy? Sao nghe?」
Anh gượng 「Bạn đại học, Tết thôi. bên em.」
Khi mắt chớp lia lịa - thói quen vô thức mà chính nhận ra.
Nhưng thấu rõ.
Tôi viện cớ ngủ phòng.
Suốt trầm ngâm.
Hai cái bóng gần nhau tưởng chừng hòa một, nhưng tâm tư cách biệt ngàn trùng.
20
Giữa Hòa liên tục nhắn tin khoe khoang:
【Ngày mai ấy đi với em.】
【Em quan trọng hơn chị, điều thì buông tha đi!】
【Chị hơn ấy những năm đeo thấy ngượng sao?】
Tôi bất lực với Hòa.
Dù cô ta tình kẻ ba, ban đôi co.
Chuyện nữ, xét cho là do ông soát thân.
Nhưng ngờ Hòa đó vinh dự?
Đánh đổi nhân phẩm vì gã ông, không?
Tôi nhắn lại: 【Nếu cô quan trọng hơn, ấy chia từ lâu rồi.】
Câu chạm tự khiến Hòa đi/ên tiết.
Cô ta liên tục cập nhật trình ngày hôm sau.
Châu chọn xa nhất để hò, sợ phát hiện.
Họ đến vui chơi.
Trần Hòa khoe mấy con thú bông ấy được.
Họ xem phim.
Cô ta gửi ảnh nắm ch/ặt trên ghế đôi.
Và cả... đặt phòng khách sạn.
Trần Hòa gửi tấm hình lưng trần Châu Kỳ.
【Nghe chị như cá ch*t trên giường?】
【Lỗi quá, thế 21 mà tư thế.】
Tôi cười tự giễu, thay đồ chuẩn bị ra ngoài.
Cần kết thúc chuyện này khi nhập học.
Sau nửa giờ lái xe, đến khách sạn.
Đúng lúc họ bước ra.
Trần Hòa khoác Châu cười nói.
Anh đáp hờ hững.
Tôi bấm còi, hạ kính cửa chào: buổi chiều, xong việc chưa?」
Cả quay lại.
Trần Hòa gi/ật siết ch/ặt ta như thách thức.
Nhưng Châu gi/ật giằng ra.
Gương tái nhợt khi thấy tôi.
Rõ ràng thể đang r/un r/ẩy.
21
Tôi cười mời Châu Kỳ: xe đi.」
Anh bước vài bước thì bị Hòa lại.
「Anh định bỏ sao? đặc biệt đến tìm mà!」
「Cút đi!」
Châu gi/ật ra.