Cả buổi sáng bận rộn khiến Diệp Thanh Hà mệt nhoài, trán và lưng ướt đẫm mồ hôi.

"Quận chúa làm tốt lắm, đợi thêm một nén hương nữa là có thể tháo khuôn thưởng thức." Thợ bánh nhìn mứt sơn tra do Thanh Hà nấu, đã biết món bánh này thành công.

Thanh Hà vui mừng đáp lễ: "Đa tạ cô thợ."

"Quận chúa thiên phú thông tuệ, ta chẳng phải dạy nhiều." Thợ bánh khiêm tốn, "Trong bếp oi bức, mời quận chúa sang tường phòng dùng trà. Khi tháo khuôn xong, tôi sẽ sai thị nữ mang đến."

Gật đầu cảm tạ, nàng vừa bước vào tường phòng đã thấy Diệp Thủ Chước và Cố Trường Chu đang ngồi chờ.

"Sao ngươi ở đây?" Thanh Hà ngạc nhiên hỏi vị khách không mời.

Cố Trường Chu nhấp trà, mặt hơi ngượng ngùng: "Bản ý muốn về, nhưng huynh đệ cản lại."

Diệp Thủ Chước phe phẩy quạt cho em gái: "Mồ hôi nhễ nhại thế này? Bánh ngọt đâu rồi? Hay thất bại rồi không dám mang ra?"

Thanh Hà giả bộ gi/ận dữ đ/ập tay anh: "Thành công rực rỡ là đằng khác! Bánh đang chờ tháo khuôn, lát nữa sẽ đem tới."

Giữa lúc hai anh em cãi vã, thị nữ bưng khay bánh lên. Thanh Hà đẩy đĩa sơn tra cao về phía hai người: "Mời thưởng thức món vừa học."

Diệp Thủ Chước tròn mắt: "Nhìn bề ngoài khá tinh xảo, không biết vị thế nào?" Rồi đẩy đĩa về phía Cố Trường Chu: "Ngài nếm thử trước đi."

Cố Trường Chu cắn miếng bánh, gật gù: "Điểm tâm của nàng quả tuyệt hảo."

Thấy vậy, Diệp Thủ Chước mới yên tâm nếm thử: "Quả nhiệm không tồi."

Đắc ý với lời khen, Thanh Hà tự mình thưởng thức. Vị chua ngọt hòa quyện, kí/ch th/ích vị giác khiến nàng hài lòng thở dài: "Vậy là sơn tra cao thành công rồi." Nàng lấy từ tay áo tờ giấy ghi công thức, né tránh khi anh trai với tới: "Đã hứa với chưởng quỹ không tiết lộ bí quyết, ta giữ lời thề."

Diệp Thủ Chước hờn dỗi quay mặt. Thanh Hà liền ôm cánh tay anh nũng nịu: "Anh đừng gi/ận, từ nay muốn ăn em sẽ làm cho, khỏi phải tới Thiên Hương Các."

Hai má Diệp Thủ Chước dịu xuống: "Hôm nay xong rồi, về thôi. Ngày mai tới tiếp."

"Mai còn đến?" Cố Trường Chu chống cằm hỏi.

"Đương nhiên! Phải học mười ngày, mỗi ngày một món bánh." Diệp Thủ Chước đáp.

Ánh mắt Thanh Hà bỗng sáng rực: "Ngài có đến nữa không?"

Cố Trường Chu ngập ngừng giây lát, rồi gật đầu: "Tới."

Nụ cười bừng nở trên gương mặt Thanh Hà khiến chàng trai xao xuyến. Đôi mắt nàng lung linh dưới hàng mi cong vút, má ửng hồng như trăng non.

Tan hội, mọi người ai về nhà nấy. Về tới phủ, Thanh Hà kể lại chuyện học làm bánh cho Diệp Vương phi nghe, đồng thời nhờ mẹ sớm tìm thợ thêu Tô Châu để chuẩn bị tấm châm cho Hoàng hậu.

"Hà Nhi yên tâm, mẫu thân sẽ lo liệu chu toàn." Vương phi xoa đầu con gái. Mệt nhoài sau ngày dài, Thanh Hà vội về phòng tắm rửa.

Ngâm mình trong bồn nước ấm, hơi nước bốc lên mờ ảo. Nàng ngả đầu vào thành bồn, lim dim mắt nghỉ ngơi. Hơi ấm xua tan mỏi mệt, mi mắt dần trĩu nặng.

Mãi sau, thị nữ thấy chủ tử lâu không ra bèn đẩy cửa vào. Hóa ra nàng đã ngủ thiếp đi tự lúc nào.

"Quận chúa..." Tiếng gọi khẽ vang lên.

Thanh Hà mở mắt lơ mơ: "Buồn ngủ quá..."

"Dù buồn ngũ cũng phải mặc áo lên giường kẻo cảm đấy." Thị nữ đỡ nàng đứng dậy, lau khô thân thể rồi dìu lên giường.

Chương 20: Cung Trình Thọ Yến

Những ngày sau đó, Thanh Hà đều đặn tới Thiên Hương Các học nghề. Tối nào nàng cũng đổ vật xuống giường ngủ say. Công không phụ người, nàng đã thông thạo hơn chục món bánh, sẵn sàng cho yến tiệc của Hoàng hậu.

Đến ngày khánh thọ, Diệp Vương phi sai thị nữ khéo tay nhất tới búi tóc cho quận chúa. "Hà Nhi, đây là lần đầu con xuất hiện trước quý tộc kinh thành. Là trưởng nữ Diệp Vương phủ, phải chỉn chu mới phải."

Thanh Hà khoác lên mình bộ y phục lộng lẫy: Áo choàng lụa ngọc màu tía điểm hoa văn thêu kim tuyến, váy xếp ly lam ngọc phối họa tiết bát bảo. Trên tóc cài trâm ngọc thạch, cổ tay đeo vòng ngọc bích. Dáng vẻ yêu kiều khiến người nhìn ngẩn ngơ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm