Chương 35: Công Chúa Nguyệt Mạt
Bên bãi xuân săn, Hoàng đế cùng Hoàng hậu nương nương đã an vị. Một tên lính đang đ/á/nh trống hiệu triệu mọi người ra khỏi trướng trại.
- Thánh thượng và lão Phật gia đã tới. - Diệp Thanh Hà quay vào trong trướng báo tin.
Nghe tin thiên tử giá lâm, mọi người lần lượt từ trướng trại bước ra, lên khán đài phía bắc dành riêng cho nữ quyến thưởng lãm cuộc săn.
Toàn bãi săn hình tròn khép kín, cổng mở hướng nam. Trên khán đài phương bắc, một thiếu nữ áo đơn bào vũ trang tiến lên thi lễ: - Nguyệt Mạt bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu.
- Mau dậy đi con. - Hoàng đế nhìn ái nữ khóe mắt híp lại.
Công chúa đứng dậy quét mắt khán đài, dừng lại ở bóng người nữ tử áo lụa trắng ngà tóc búi Nguyệt Dạ: - Thì ra đây là tân phu nhân của Trường Chu ca ca.
Ngồi xuống ghế bên Hoàng hậu, Nguyệt Mạt đắc ý vuốt cung tiễn. Nàng tự phụ về tài kỵ xạ thiện chiến, hẳn sẽ chiếm được ánh nhìn trầm trồ.
- Mọi người đã tề tựu, xin khai mạc? - Thánh thượng phất tay.
Viên thái giám kính cẩn cúi đầu, bước ra trước vọng lâu tuyên bố: - Xuân săn năm nay chính thức khởi tranh!
- Trẫm thấy đi săn năm nào cũng lối mòn. Lần này thi đấu phân thắng bại. - Hoàng đế hướng về đám đông phán tiếp: - Cụ thể do Lý công công thông báo.
Viên thái giám giương thanh âm the thé giải thích: - Xuân săn chia ba hiệp. Hiệp nhất: nam tử xạ thố, ai hạ được nhiều thỏ nhất thắng. Hiệp nhị: nữ tử kỵ xạ, mười mũi tên b/ắn trúng hồng tâm. Hiệp tam: nam nữ phối hợp, trong hai mươi dặm vuông thu hoạch lâm sản quý hiếm.
Nghe xong quy tắc, các công tử hào hứng xung phong. Phần nữ quyến chỉ lèo tèo vài người, nổi bật nhất vẫn là Nguyệt Mạt công chúa.
- Nàng muốn tham gia không? - Cố Trường Chu nghiêng đầu hỏi vợ.
Diệp Thanh Hà ngạc nhiên: - Đi chưa vững đã đòi chạy sao?
- Đừng xem thường các tiểu thư đài các. - Anh chàng cười khẩy - Đây là cơ hội hiếm có để lộ diện trước thánh thượng.
- Thì thử vậy. - Nàng liếc chồng - Miễn chàng không thẹn thùng là được.
Sau hồi trống khai mạc, bốn mươi dũng sĩ xông vào trường đua. Lính canh mở lồng, từng đàn thỏ trắng như tuyết túa ra khắp bãi.
- Thú vị thật! - Hoàng hậu vỗ tay thích thú.
Giữa rừng công tử, chỉ có Cố Trường Chu và Hoắc Cẩn Ngôn là xứng kỳ phùng địch thủ. Hoắc công tử giương cung b/ắn hạ con mồi đầu tiên, khiến khán đài vang dội tiếng hoan hô.
Cố Trường Chu thúc ngựa phi nước đại, rút cùng lúc hai mũi tên b/ắn xuyên bụi cỏ. Diệp Thanh Hóa nheo mắt nhìn mãi chẳng thấy mục tiêu.
- Bắc Cố Vương nhất tiễn song thố! Thần tiễn thuật! - Thái giám reo lên khi thị vệ giơ cao chiến lợi phẩm.
- Khanh gia xem, thế tử nhà khanh quả danh bất hư truyền. - Thánh thượng tấm tắc khen.
Cố Vương gia vội đứng dậy bái tạ: - Nghịch tử chỉ múa rìu qua mắt thợ.
- Phụ hoàng! Nhi nhi đã thập cửu tuế... - Nguyệt Mạt nũng nịu - Bao giờ mới chỉ hôn cho con?
- Con gái nhà ai lại tự tiện cầu hôn? - Hoàng hậu trợn mắt.
- Mẫu hậu không thương con! - Công chúa giả vờ gi/ận dỗi.
Thánh thượng vội dỗ dành: - Phụ hoàng chỉ muốn con ở lại đông cung thêm thôi mà.
Nguyệt Mạt khéo léo nũng nịu, quấn lấy cánh tay phụ hoàng. Bậc thiên tử ngũ tuần này luôn nâng niu ái nữ bởi nàng cho ngài cảm nhận được tình phụ tử đời thường hiếm hoi.
Trường đua ngày càng khốc liệt. Các công tử khác thấy thỏ dần ít đi bèn bàn nhau: - Cứ đà này, hai người ấy hạ sạch thỏ rồi, chúng ta còn gì để b/ắn?