Nàng vốn có thể sống kiếp quận chúa Thanh Hà đài các nhu mì đọc sách hiểu lễ nơi Diệp Vương phủ, thế nhưng vì một mực si tình đã khiến phụ thân dâng biểu cầu hôn, khiến Hoàng đế ban chỉ thành toàn mộng đẹp. Diệp Vương gia vốn giữ mình trung lập để bảo toàn, vì thương con gái đã nghiêng hẳn về phe Cố Vương gia, nào ngờ lúc nguy nan chẳng ai đứng ra biện giải, để người lâm cảnh lao ngục.
Cố Trường Chu hẳn cũng không ngờ, người vợ thường ngày nhu mì thuận theo là Diệp Thanh Hà, lại cầm trâm vàng đ/âm thẳng vào tim mình. Hắn càng không thể lường được, người vợ đã nhận hòa ly thư kia lại mang trong mình giọt m/áu của hắn.
Diệp Thanh Hà cũng chẳng ngờ, sau khi nàng xuống tay, Cố Trường Chu lại trao hòa ly thư phóng thích nàng tự do. Nhưng rốt cuộc vẫn là nàng sai, đem lòng thơ ngây gửi nhầm người, tin lời hứa "tương kính như tân" trước song thân, tin vào điều hư ảnh "sẽ đối đãi tử tế". Khoác lên hồng bào, phủ lên đỉnh đầu tấm khăn điều, trong lòng nàng vẫn còn chút hi vọng hão huyền về tương lai tươi sáng bên Cố Trường Chu.
Thế nhưng từ khoảnh khắc hắn gi/ật phăng khăn che, mọi ảo mộng đều tan vỡ - hắn cưới nàng chỉ để mượn thế lực của Diệp Vương gia thăng quan tiến chức, nhưng chẳng chịu bỏ ra một phần hơi ấm. Bởi thế khi nàng đòi Phi Vũ phiến, hắn chỉ biết nói lảng sang chuyện khác.
Đêm động phòng bắt nền ngủ đất, để cả phủ đệ cười chê. Thất sủng lâu ngày khiến cả thiếp thất cũng dám đắc ý trước mặt. Tưởng được cùng hắn sinh con đẻ cái bạc đầu, nào ngờ vì đại nghiệp hắn sẵn sàng vứt bỏ sinh phụ...
Diệp Thanh Hà khép mắt, mỗi hồi ức như lưỡi d/ao cứa tim. Nàng nhớ như in lần cùng mẫu thân cầu phúc ở Lương Sơn tự, được quẻ thiền: "Khuyên chàng giữ vững lối xưa/ Định tâm đừng để tà tâm lừa phỉnh nhau/ Chờ người khẽ chạm cành khô/ Vườn tàn bỗng nở muôn hoa nhiệm màu."
Nàng đã nhẫn nhịn đủ lâu, tưởng tấm chân tình đổi được lòng hờ hững, mong trong cơn nguy biến hắn sẽ ra tay tương trợ. Nhưng hoa khô đợi mãi chẳng về. Chẳng biết mình còn sống được bao lâu, nàng từng nghĩ nếu bất hạnh giữa đường nam hạ, bia m/ộ sẽ khắc:
"Thanh Hà họ Diệp, thục nữ Diệp Vương gia. Tính tình đoan chính, thông kim bác cổ. Niên thiếu lạc lối, may mắn đoàn viên tuế thứ nhị thập. Hưởng ân sắc hôn với Bắc Cố Vương, kết tóc trăm năm. Nào ngờ vợ chồng sinh hiềm khích, chẳng thể nương tựa, cuối cùng hòa ly. Thanh Hà quyết chí nam hạ. Ai ngờ dọc đường lâm trọng bệ/nh, cùng th/ai nhi bất trị mà qu/a đ/ời."
Thương thay!
Toàn văn hết.