Ngày phụ hoàng t/ự v*n, ta mới lên sáu.
M/áu nóng của người b/ắn vào mắt ta.
Ánh nhìn vụt tắt.
Từ đó ta sống trong tối tăm, c/âm lặng.
Thế mà vẫn được địch quốc nuôi nấng thâm cung mấy chục năm trời.
1
Ta là công chúa duy nhất của Tĩnh Phi và Dung Trinh.
Nghe cung nhân kể, mẫu phi bị Dung Trinh cưỡng đoạt nhập cung, được sủng ái vô song nhưng u uất mà ch*t khi vừa sinh ta, hưởng dương chưa đầy thập thất.
Phụ hoàng thường bồng ta trên gối, giọng tràn yêu thương:
- Hề Nhi tự nhỏ đã phủ đầy lệch lạc, lớn lên ắt khuynh thành diệu thế.
Nhưng người chẳng kịp thấy ta trưởng thành.
Quân địch như chẻ tre tiến vào kinh thành. Phụ hoàng trọng văn kh/inh võ khiến võ bị nát tan, tướng sĩ oán h/ận. Dung Trinh thừa cơ xâm phạm.
Phụ hoàng lê thân tàn tạ xuất hiện, trên tay ta vẫn ôm khối ngọc bích sinh thần người ban.
Người nhìn ta thở dài:
- Hề Nhi, giữ lấy búp bê. Dù trời long đất lở, phụ hoàng cũng muốn con sống.
Ta tròn mắt ngơ ngác.
Gươm bạch nhẫn lóe sáng. M/áu ấm văng vào mắt.
Thế giới chìm trong đêm đen. Ta vật vã trên x/á/c người, gào thét x/é lòng.
Hình ảnh cuối cùng lưu lại - bóng dáng hoàng đế địch quốc trong giáp vàng chói lọi.
Sắc kim tựa thái dương th/iêu đ/ốt đôi mắt đ/au thương.
Quốc phá gia vo/ng. Nam đinh trong cung đều bị xử tử, kể cả hoàng đệ sơ sinh trong tay quý phi.
Hài nhi bị ném ch*t trước mặt mẹ đẻ. Quý phi phát đi/ên ngay tại chỗ.
Duy có Thành Vương trấn thủ biên cương thoát nạn, những năm sau cũng long đong đói rét.
Dung Trinh bất ngờ khoan hồng, tha mạng cho cung nữ và nữ quyến.
Ta nằm trong số ấy. Lúc ấy chỉ muốn x/é cổ kẻ th/ù, hoặc ch*t cho xong.
Hắn nhấc bổng ta lên, cười lạnh:
- Ha! Trẫm sẽ để ngươi sống, làm gương cho thiên hạ.
2
Dung Trinh khi ấy còn trẻ, khoảng nhị thập nhị tuổi, chưa có tử tức.
Hắn nuôi ta trong cung với danh nghĩa công chúa vo/ng quốc.
Ta lại thành công chúa duy nhất, nhưng quốc gia này chẳng phải của ta.
Ta là công cụ phô trương ân điển của Dung Trinh. Hắn thường trang điểm cho ta lộng lẫy tiếp kiến sứ thần.
Trong giọng nói điềm nhiên của hắn, ta luôn nghe thoáng nỗi sầu khó hiểu.
Hôm có thầy tướng danh tiếng vào cung.
Vừa thấy ta, lão biến sắc.
Thầy tướng khẩn thiết xin Dung Trinh gi*t ta.
Bảo đôi mắt ta mang tướng lo/ạn thiên hạ, vì dân chúng phải trừ khử.
Đôi mắt ta từ nhỏ đã khác thường, màu xám lam tựa lưu ly, giống hệt mẫu phi.
Tim ta đ/ập thình thịch, núp sau lưng Dung Trinh nắm ch/ặt vạt áo.
Bàn tay lớn phủ lên tay ta.
Ngón tay hắn thon dài, chai sần vì trường kỳ cầm ki/ếm.
Ta gi/ật mình rụt tay, nhưng bị hắn nắm ch/ặt.
Tiếng cười Dung Trinh vang lên:
- Hề Nhi đừng sợ, người ấy nói đùa đấy.
- Công chúa của trẫm hiền lành thế này, làm sao hại được thiên hạ? Kẻ nào dám bàn tán, trảm!
Thật vậy, bề ngoài ta như thường nhân. Nhưng m/ù, lại c/âm.
Ban đầu Dung Trinh còn cho ngự y khám chữa, nhưng vô hiệu.
Lâu dần, thái y cũng chán tiếp xúc với bệ/nh nhân vô phương.
Nhưng Dung Trinh rất chiều ta. Hắn ban cho vô số gấm vóc châu báu, đồ chơi tinh xảo.
Dù ta thường đ/ập phá tan tành - ta gh/ét mọi thứ hắn tặng, càng gh/ét cái chạm của hắn.
Hắn là cừu nhân, kẻ nhấn chìm ta trong bóng tối vĩnh viễn.
Vì ta m/ù, hắn cầm tay ta sờ từng món đồ.
Ta gào thét, đ/á đ/ấm đi/ên cuồ/ng.
Hắn chỉ cười khẽ, mặc kệ sự chống cự:
- Hề Nhi, rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi.
3
Thập niên thoáng chốc.
Ta đã thập lục, qua tuổi kỷ cát.
Cung trung chẳng còn mỗi mình ta là công chúa. Dung Trinh đã có tam thiên giai lệ cùng đông đảo hoàng tử.
Kẻ tiên đoán ta sắp thất sủng, hoặc bị gả đi hòa thân.
Ta mặc kệ, sống qua ngày.
M/ù thì khỏi xem sắc mặt người, c/âm thì chẳng phải nịnh đời.
Cuộc sống vẫn thong dong.
Chỉ trừ năm mười ba tuổi, tam hoàng tử lên bảy toan đẩy ta ngã từ thềm cao Càn Thành cung.
Mẹ hắn là Chiêu Phi đang được sủng ái, ai cũng nghĩ bà sẽ mẫu dĩ tử quý lên ngôi trung cung.
Đăng cơ nhiều năm, Dung Trinh vẫn chưa lập hậu. Các phi tần như quạ đói tranh nhau ngôi vị.
Còn ta, công chúa mất nước, kẻ t/àn t/ật cô đ/ộc giữa chốn thâm cung.
Nghe đâu khi tam hoàng tử đẩy ta, Chiêu Phi còn vỗ tay reo mừng, đủ thấy á/c cảm.
Không đề phòng, thân ta như diều đ/ứt dây lao xuống.
Tiếng hét vang lên:
- Bệ hạ cẩn thận! Hộ giá!
Giọng thở dài bên tai:
- Hề Nhi đừng sợ, trẫm đến rồi.
Người ta run lẩy bẩy. Dung Trinh bồng ta về tẩm điện.
Hôm sau nghe tin Chiêu Phi bị giam lãnh cung, tam hoàng tử giao cho Hiền Phi hiền đức nuôi dưỡng.
Mấy ngày liền ta trùm chăn trốn trên long sàng. Ngự y bảo ta kinh hãi th/ần ki/nh.