Hãy vui vẻ

Chương 2

09/06/2025 10:50

Cô ấy túm lấy mái tóc xoăn sóng lớn của Lưu Như Phương, miệng không ngừng ch/ửi m/ắng "con hồ ly tinh". Cuối cùng, cô nhặt cây chổi mà bố tôi thường dùng để đ/á/nh tôi, quất thẳng vào mông ông.

5

Suýt nữa quên mất bố, Lưu Như Phương khổ sở thì ông cũng đừng hòng yên thân.

Mười hai giờ đêm, tôi đ/á thình thịch vào cửa phòng bố vừa gào: "Bố!"

Bố tôi nén gi/ận bước ra hỏi có việc gì.

Tôi đáp: "Con đói".

Một giờ sáng, tôi lại đ/á cửa ầm ầm.

"Bố!"

"Lại có chuyện gì nữa?"

"Con khát".

Hai giờ sáng.

"Bố!"

Ông quát đi/ên cuồ/ng: "Tống Dự An! Mày có chuyện hệ trọng thì nói, đừng bắt tao động thủ!"

"Chả có gì, chỉ muốn xem hai người ngủ chưa thôi".

Ba giờ sáng, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Bố tôi gào thất thanh: "Ngủ rồi!"

Tôi: "Dậy đi rồi ngủ lại".

6

Lưu Như Phương sắp phát đi/ên.

Sau n lần tôi đ/á/nh thức bố giữa đêm, hai chúng tôi đối mặt với đôi quầng thâm y hệt.

Bố tôi cũng hóa đi/ên.

Ông hỏi: "Nhớ mẹ chưa? Bố đưa con sang thăm bà ấy nhé?"

"Con nhớ lắm".

Chỉ trách lúc ấy tôi còn non dại, chưa thấu hiểu nhân tình thế thái.

Bố đưa tôi đến nơi rồi chuồn mất.

Mẹ tôi thở dài: "Thôi, mẹ hiểu con muốn chọc tức hắn. Không cần thiết đâu, cứ sống sao cho mình vui là được".

Bà thư thái đắp mặt nạ trên sofa.

Tôi: "Nhìn họ khổ sở, con thấy vui".

Bà cười lạnh: "Không chọc được hắn thì cứ vắt kiệt ví tiền hắn ra".

Tôi thấy hợp lý.

7

Từ tiểu học đến trung học, tôi chưa xin mẹ một xu.

Đóng học phí - xin bố.

Hết tiền tiêu vặt - xin bố.

Thẻ ăn hết tiền - xin bố.

Thực ra mẹ tôi chẳng thiếu tiền, nhưng mỗi đồng tôi xài của bố lại khiến tôi hả hê thêm chút.

Tham gia trại hè, tôi mượn điện thoại bạn gọi cho bố.

"Ai đấy?"

"Con đây".

"An An, đổi số à?"

"Không, điện thoại con hết tiền. Bố nạp giùm".

Bố: ...

"Bố ơi con đang ở trại hè, điện thoại hết tiền, lỡ gặp nguy hiểm..."

"Được rồi! Bố nạp đây!"

"Nạp nhiều vào".

Không ngoa chút nào, từ gói mỳ tôm ở căn-tin đến que kem, tôi đều xài tiền của bố.

Hè lớp 7, tôi về nhà bố vài ngày để "kiểm tra" cuộc sống họ.

Về đến nơi, phòng tôi đã bị Tống Lệ Lệ chiếm dụng.

Lưu Như Phương giải thích: "Phòng Lệ Lệ chật hẹp, thiếu ánh sáng. Thôi hai đứa đổi phòng đi, dù sao con cũng chỉ về vài bữa".

Tôi quay sang bố. Ông cũng cho là hợp tình.

"Con không thích cách sắp xếp này. Đó là phòng của con".

Bố nhíu mày trách tôi vô lễ: "An An, nghe lời đi. Cô Phương nói có lý, con có mấy khi ở đây".

Tôi đương nhiên không nhượng bộ.

"Nhưng con đang rất không vui. Giờ phải làm sao ạ?"

Bố muốn làm người hòa giải.

Ông nói với Lệ Lệ: "Lệ Lệ, chị con về ít ngày thôi. Em ra phòng nhỏ ở tạm, khi chị đi sẽ dọn lại".

Lệ Lệ ngoan ngoãn đồng ý, vì chỉ cần chịu đựng vài ngày.

Nhưng tôi không hài lòng.

"Bố có em rồi nên không cần con nữa à?"

"Vì có em nên đồ của con phải nhường hết sao?"

"Vì con ít về nên đây không còn là nhà của con ư?"

"Thế bố cũng không muốn làm bố con nữa ư?"

Những câu chất vấn khiến bố tôi lúng túng.

"An An, nói gì thế? Đây mãi là nhà con, bố mãi yêu con".

Lưu Như Phương ra dàn xếp: "An An, chúng tôi thấy phòng trống không nên dùng tạm thôi".

Tôi gật đầu: "Con hiểu rồi. Vậy từ nay con sẽ về ở thường xuyên, phòng sẽ không bỏ không nữa".

Lưu Như Phương mặt biến sắc.

"Lệ Lệ! Trả phòng lại cho chị ngay!"

Bà ta không ưa tôi nhưng bất lực. Nếu tôi thực sự dọn về, khổ chủ chỉ có bà.

Dĩ nhiên bà cũng từng phản kháng.

Tôi dị ứng đậu phộng. Có lần Lưu Như Phương cố ý gắp món trộn bơ đậu phộng vào bát tôi.

Tôi mỉm cười, đổ nguyên bát cơm lên đầu bà.

"Lần sau mà còn vậy, tôi sẽ đổ thẳng vào mặt".

Không còn lần sau, vì tôi sẽ làm thật.

Sống ở đời, quan trọng nhất là bản thân được thoải mái.

Giờ tôi về ở cùng bố để ôn thi đại học.

Tống Lệ Lệ nhìn căn phòng lớn của tôi đầy gh/en tị, rồi liếc tôi một cái.

Tôi cười nhạt. Suốt bao năm tôi chỉ tập trung chọc tức Lưu Như Phương, chưa mấy khi đụng chạm Lệ Lệ.

Vì ít gặp, và căn phòng nhỏ nhoi ấy cô ta tranh giành mãi vẫn không được, đủ thấy trí lực chẳng đáng tôi bận tâm.

Miễn cô ta không trêu ngươi, tôi có thể phớt lờ.

8

Sống cùng bố chẳng có cảm giác gì đặc biệt, chủ yếu là vui là chính.

Bữa tối, Tống Lệ Lệ ngoan ngoãn gắp viên thịt viên cho tôi: "Chị đừng ngại, cứ coi như nhà mình nhé".

Tôi hất đũa, đẩy bát ra: "Ai là chị mày?"

Lệ Lệ mắt ngân nước: "Em chỉ sợ chị ngại không dám gắp đồ ăn..."

Tôi lẳng lặng nhìn bố.

Không có kẻ tiểu tam cao tay, chỉ có đàn ông vô trách nhiệm.

Tình yêu hay tình thân đều vậy.

Bố tôi lúng túng, quát Lệ Lệ: "Đây là nhà chị con, có gì mà ngại! Lo mà ăn đi!"

Thấy thái độ của bố, tôi hài lòng xúc cơm.

Tối đó, bố lên thư phòng, Lưu Như Phương tránh mặt.

Một mình tôi xem TV thư thái.

Đang xem chợt thấy thiếu gì đó, tôi mở tủ lạnh lấy hộp cherry định mang rửa...

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Cái Chết Cũng Biết Yêu

Chương 11
Tôi cứ ngỡ mình đang du lịch tốt nghiệp cùng bạn bè. Cho đến khi khách sạn nơi chúng tôi nghỉ chân… bắt đầu phát sóng. Một chuyến đi tưởng như bình thường bỗng biến thành cơn ác mộng. Nhóm bốn sinh viên, ba nam một nữ, chọn nghỉ lại một khách sạn lưng chừng núi sau ngày dài mệt mỏi. Đèn sáng, sảnh trống, không một bóng người. Nhưng kỳ lạ hơn: chỉ có Tư Yến cảm thấy bất an. Và rồi cậu phát hiện mình không còn ở thế giới thực, mà đã bị kéo vào Odome - một trò chơi livestream kinh dị, nơi mạng sống là phần thưởng, còn tình yêu… là vũ khí. Phòng 305 là cánh cổng. Hạo Ngôn là hồn ma của một sinh viên mất tích ba năm trước, trở thành “mục tiêu” cần chinh phục. Nhưng càng tiến sâu vào mối quan hệ ma mị ấy, Tư Yến càng nhận ra mọi quy tắc đang vỡ vụn: bạn bè dần biến mất, hiện thực bóp méo, kịch bản bị thao túng bởi khán giả vô hình. Khi ranh giới giữa “tình yêu để qua màn” và “tình yêu với kẻ đã chết” dần mờ đi, Tư Yến buộc phải lựa chọn: Yêu để sống. Hay phản bội để thoát. “Em nói yêu tôi, nhưng lại luôn bảo vệ người khác.” “Hạo Ngôn... anh không phải là trùm cuối. Anh là trò chơi.”
Boys Love
Đam Mỹ
Hiện đại
0
Hiểu ngầm Chương 8