Cuối cùng tôi chỉ nấu đại khái mì Ý để lấp đầy bụng.
Trong lúc ăn, Cố An liên tục liếc nhìn tôi, vẻ mặt muốn nói điều gì đó. Tôi giả vờ không thấy.
Cậu ấy mím môi, đứng dậy giúp tôi dọn bát đĩa, tranh thủ lau luôn sàn nhà.
Tôi ngồi bó gối trên sofa xem phim với vẻ mặt lạnh lùng.
Cố An vụng về c/ắt xong quả xoài đặt trước mặt tôi, rồi ngồi xuống cạnh tôi.
"Kiều Kiều, ăn hoa quả không?" Giọng cậu nhẹ nhàng hỏi.
"Không."
Cậu im lặng giây lát, vẫn dịu dàng dỗ dành: "Anh đút em nhé?"
Tôi không đồng ý cũng không từ chối.
Cậu cầm đĩa hoa quả lên, xiên một miếng xoài đưa đến miệng tôi.
Tôi miễn cưỡng nếm thử một miếng. Cũng được, khá ngọt.
Hai miếng, ba miếng.
Tôi đột ngột lên tiếng: "Em dị ứng xoài anh không biết sao?"
Mặt Cố An thoáng hiện vẻ hoảng hốt, đứng phắt dậy khỏi sofa, đặt đĩa quả xuống định kéo tôi đi bệ/nh viện.
"Đùa đấy, haha."
Cố An ngẩn người, đầu tiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó sắc mặt tối sầm lại.
Lần này đến lượt tôi áy náy dỗ dành cậu.
Tôi khẽ nói: "Anh xin lỗi mà."
Cậu vẫn không động lòng.
"Tiểu Cố, Cố Cố, Bảo Bảo..." Tôi dựa người vào cậu, "Đừng gi/ận em nữa mà, thơm một cái..."
Cậu nghiêng đầu nhìn tôi.
Sau đó cúi người xuống, đưa mặt về ngang tầm mặt tôi.
Tôi ngẩn người, hiểu ý áp má vào má cậu một cái.
Vất vả lắm biểu cảm của cậu mới dịu xuống, đúng lúc phim chiếu cảnh nam nữ chính hôn nhau.
Cố An chăm chú xem rồi hỏi: "Họ đang làm gì thế?"
Tôi hơi ngượng, úp mở giải thích: "À, hôn nhau."
Đột nhiên cậu cúi xuống hôn tôi một cái: "Như thế này à?"
Ánh mắt ngây thơ trong veo.
...
Tại sao sau khi ngốc đi cậu ấy lại biết tán tỉnh rồi?
Tôi há hốc miệng, phát hiện bản thân không nỡ trách m/ắng cậu.
Tôi sa đọa rồi!
Trước khi ngủ, Cố An nắm vạt áo tôi, được đằng chân lân đằng đầu đòi nghe kể chuyện đêm khuya.
Tôi bất lực: "Cậu học đâu ra mấy trò này thế?"
Cố An nói: "Trong phim, trước khi ngủ mẹ đều kể chuyện cho các bạn nhỏ, còn ôm họ nữa, như thế mới không gặp á/c mộng."
"Thế cậu gặp á/c mộng à?"
Cậu gật đầu, nhìn tôi nói: "Mơ thấy em đứng dưới lầu nhắn tin cho chị, đợi mãi không thấy chị trả lời, sau đó có chậu hoa từ trên cao rơi xuống trúng đầu em, trước mắt toàn là m/áu..."
Tôi nghe mà sởn gai ốc, hóa ra sự việc đó để lại ám ảnh lớn thế với cậu sao...
Để an ủi kẻ đáng thương này, tôi kể một câu chuyện cổ tích ấm áp, cuối cùng trao cho cậu một cái ôm tràn đầy yêu thương.
Tóc mái trên trán Cố An rủ xuống, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Đúng lúc tình mẫu tử trào dâng, Cố An nắm ch/ặt tay tôi nói: "Còn nụ hôn chúc ngủ ngon nữa."
Tôi cảm thấy má mình đang nóng lên.
Đây không phải dấu hiệu tốt.
Bị cậu nắm tay, bị cậu đòi hôn.
Tôi lại cảm thấy hơi ngại ngùng.
Phải biết hiện tại tâm trí cậu ấy chỉ bằng đứa trẻ tám tuổi thôi!
Nhận ra trạng thái của mình có chút nguy hiểm, tôi nghiêm khắc từ chối: "Không được."
"Tại sao không?"
"Không được tùy tiện hôn người khác hiểu chưa?"
Giọng cậu căng thẳng: "Em không tùy tiện."
"Còn không tùy tiện nữa?" Tôi hậm hực rút tay về phòng.
...
Có lẽ đây chính là số phận an bài.
Đi làm về muộn, tôi lại gặp Tống Noãn Thất.
Lần này là trong thang máy.
Cô ấy cũng có chút bất ngờ, khách sáo cười gượng gạo với tôi.
Có lẽ do đã khuya, trong thang máy chỉ có hai chúng tôi.
Cô ấy chủ động bắt chuyện: "Chị cũng sống ở đây à? Em mới chuyển đến."
Tôi định gằn "Ừ", "À" cho qua chuyện.
Nhưng cô ấy nhắc đến Cố An.
"Nghe nói cậu ấy bị vật rơi trúng đầu, hôn mê mấy ngày mới tỉnh, không biết giờ hồi phục thế nào rồi, có di chứng gì không." Giọng cô ấy mang chút áy náy, "Hôm cậu ấy bị thương còn gọi cho em, nhưng em bận chuyển nhà không nghe máy, giờ cũng không biết hôm đó cậu ấy muốn nói gì với em nữa."
Đầu ngón tay trỏ tôi khẽ run, ngây người nhìn cô ấy, những manh mối trong đầu chợt được xâu chuỗi.
Tôi nhớ lời Cố Viên nói.
- Em trai chị bị thương dưới lầu nhà em.
- Cậu ấy đến tìm em chắc có lý do, có lẽ là muốn quay lại với em.
Có lẽ cậu ấy không đến tìm tôi.
Cậu ấy đến tìm Tống Noãn Thất.
Về đến nhà, Cố An lại vẻ đợi tôi từ lâu, giúp tôi cất túi xách, mang dép, còn ngồi xổm xuống xoa nhẹ mắt cá chân cho tôi.
Nhưng lần này tôi không thể yên tâm nhận sự quan tâm này nữa.
Tôi lục ảnh tự sướng của Tống Noãn Thất trên朋友圈, đưa ra hỏi: "Cô ấy xinh không?"
Cố An nhìn một lúc: "Cũng được."
"Cũng được" trong từ điển của cậu đồng nghĩa với "rất đẹp".
Phải biết đ/á/nh giá của Cố An dành cho tôi chỉ là "tạm được coi".