Sau đó, tôi chỉ nhận được một tin nhắn từ Dương Kha: 'Tỉnh lân cận ch/áy rừng, bọn anh lên đường hỗ trợ, ngày về chưa rõ, đừng mong, đợi anh về.'
Rồi tin tức về đám ch/áy tràn ngập các nền tảng mạng xã hội. Tôi ngồi trên sofa như kiến bò trên chảo nóng, cựa quậy không yên. Cuối cùng, tôi mượn chiếc xe 7 chỗ của bạn thân, chất đầy nước, mì gói, xúc xích và đùi gà rồi thẳng tiến đến vùng ch/áy.
Bạn thân còn nhét cho tôi một cái nồi điện dùng pin dự phòng. Do thiên tai, đường cao tốc tắc nghẽn, tôi đành rẽ xuống đường quốc lộ chạy vào sát rìa khu rừng.
Khu vực đã được phong tỏa bằng rào chắn, dân thường không được vào. Đứng từ bên ngoài vẫn cảm nhận rõ hơi nóng bốc lên, khói đen cuồn cuộn từ xa cùng mùi khét lẹt. Từng đoàn lính c/ứu hỏa và nhân viên y tế lội bộ tiến vào hiện trường. Nhìn cảnh họ xông pha ngược hiểm nguy, lòng tôi dâng trào niềm kính phục.
Giữa lúc ấy, vài chiếc cáng khiêng những chiến sĩ ngất xỉu vì say nắng được đưa ra. Không dám làm phiền, tôi lặng lẽ chất đồ tiếp tế lên lều c/ứu trợ. Đến đêm, ngoài phóng viên, tất cả dân 'xem m/áu lửa' như chúng tôi đều bị giải tán vì nguy cơ ch/áy lan.
Lái xe về trong đêm khuya, tôi cố ý đi chậm để kéo dài cảm giác được gần Dương Kha - dù chỉ là ảo giác. Về đến nhà đã 3h sáng, hình ảnh hiện trường và gương mặt chàng vẫn ám ảnh tâm trí. Thiếp đi lúc nào không hay, tỉnh dậy đã 3h chiều hôm sau. Vội mở điện thoại cập nhật tin tức: Lửa vẫn ch/áy dữ dội nhưng trong tầm kiểm soát.
Hai ngày thấp thỏm trôi qua, đến sáng ngày thứ ba, đám ch/áy cuối cùng đã bị dập tắt nhờ hệ thống đê ngăn lửa. Những bức ảnh lan truyền trên mạng ghi lại khoảnh khắc các anh hùng mệt lả, mặt mũi nhem nhuốc tro than, ngủ vùi ngay tại chỗ. Tôi thở phào khi thấy Dương Kha an toàn trong một tấm hình, lòng trào dâng niềm tự hào: Anh hùng ấy chính là bạn trai tôi!
Một tuần sau để đề phòng ch/áy âm ỉ, đơn vị Dương Kha tiếp tục túc trực. Nhận tin đoàn trở về, tôi vội đến trạm c/ứu hỏa vừa mang đồ ăn chiêu đãi mọi người, vừa gặp người yêu sau nửa tháng xa cách.
Dương Kha vừa ăn hộp cơm tôi mang vừa áy náy: 'Xin lỗi U U để em đợi lâu thế.' Tôi mỉm cười lắc đầu. Những ngày lo âu giờ hóa thành niềm kiêu hãnh ngập tràn. Chàng hứa sẽ xin nghỉ phép ngay khi xong việc, rồi bất ngờ hỏi: 'Em có muốn về quê gặp gia đình anh không?'
'Hứa Quân - bạn thân từ thuở ấu thơ - dù quen nhau 13 năm vẫn không tới được với nhau. Thế mà chỉ sau hai tháng yêu Dương Kha, chàng đã muốn dẫn tôi về ra mắt. Thế mới biết tình cảm đâu đo bằng thời gian.'
Nhận được kỳ nghỉ dưỡng một tháng của Dương Kha, chúng tôi chất nửa xe quà rồi thay nhau lái 600km về quê chàng. Cả nhà chàng đón tiếp nồng hậu, từ bố mẹ già, chị gái đã lập gia đình đến cậu cháu trai 4 tuổi Hắc Mễ. Bà mẹ Dương Kha nắm ch/ặt tay tôi không rời: 'Con đường xa vất vả lắm, vào nhà nghỉ đi nào.'
Trong khi cả nhà xúm xít bê đồ tiếp đãi tôi, Dương Kha lẽo đẽo theo sau như kẻ thừa. Lên giường nóng (két), bà còn ân cần lót đệm cho tôi. 'Từ Nam ra Bắc xa xôi, chắc con không quen thời tiết ở đây?' Tôi đáp: 'Dạ không ạ, mẹ cháu cũng là người miền Bắc.'
Bà cụ vỗ tay cười: 'Thế thì tốt quá!' Rồi ngắm núi quà chất đầy nhà mà trách yêu: 'Lần sau cứ về không thôi, mang nhiều thế này làm gì.' Dương Kha ngồi đối diện gãi đầu: 'Mẹ thả tay U U ra đi, giữ mãi thế bạn ấy mỏi tay.' Bà mẹ vội buông ra, mặt đỏ bừng: 'À quên mất, U U có đ/au không con?'