「Em nhìn xem chân của em kìa! Cái chân này trông thật kinh khủng!」
Tôi cúi xuống nhìn đôi chân thon trắng của mình rồi nổi gi/ận: "Cố Viễn! Anh bị m/ù à?"
"Chính anh mới x/ấu xí! Anh là người x/ấu nhất!"
22.
Thấy tôi tức gi/ận, Cố Viễn bước vào đóng cửa, dựa lưng vào cánh cửa: "Dù sao em cũng không được mặc bộ đồ quái dị này ra đường!"
Nhìn gương mặt điển trai cùng thân hình vạm vỡ của anh, cơn gi/ận trong tôi vơi đi một nửa: "Rốt cuộc anh bị đi/ên gì vậy?"
"Tống Phi..."
Cố Viễn ôm ch/ặt tôi, áp mặt vào bờ vai: "Anh xin lỗi, thực ra là anh gh/en... Anh không muốn người khác nhìn thấy em như thế này."
Cái ôm dần biến chất. Những nụ hôn mềm mại như lông vũ dọc xươ/ng quai xanh khiến tôi nghẹt thở. "Tống Phi, thật lòng mà nói..."
"Cứ hôn tiếp đi."
"Hì..."
Cố Viễn cúi đầu cười khúc khích trong vòng tay khiến tôi muốn chui xuống đất.
23.
Gần đây Cố Viễn liên tục dùng chiêu "nói thật" mỗi khi chỉ có hai đứa. Trên cầu thang, trong xe, rạp phim... Môi tôi sưng húp đến mức đồng nghiệp hỏi có phải đi phẫu thuật độn môi không.
Hôm sinh nhật anh, cảnh tượng hai chúng tôi đang hôn say đắm bị gia đình Cố Viễn bắt gặp khiến tôi muốn độn thổ. Một bữa tối lãng mạn hóa tiệc đoàn viên 10 người.
25.
Chiếc hộp gỗ mẹ Cố Viễn đưa ra khiến tôi sững sờ. Cả thanh xuân tôi hiện nguyên trong đó: Những bức ảnh chụp lén từ thời trung học, chiếc kẹp tôi đ/á/nh rơi, nét vẽ ng/uệch ngoạc ghi tên anh...
Hóa ra chàng trai tôi ngưỡng m/ộ bấy lâu cũm cặp nhật ký về tôi suốt 8 năm. Hai kẻ hèn nhát đã yêu nhau từ thuở nào...