Lục Vũ do dự nhìn về phía tôi một cái, rồi mở cửa xuống xe.
Tôi ngước mắt nhìn, một ngôi chùa tỏa ánh hào quang lập tức hiện ra trước mặt.
Trời ạ, tôi tức đến mức vung tay buông xuôi, thôi thì bỏ cuộc luôn cho rồi.
Chỗ này tôi không vào được, xem ra hôm nay tôi chỉ là khách du lịch ngồi xe ngắm cảnh mà thôi.
Một lúc sau, Lục Vũ bước ra từ ngôi chùa.
Gương mặt anh lạnh lùng, toát lên vẻ u ám khó gần.
Tôi im thin thít như gà mắc tóc, không dám lại gần.
Về đến nhà, anh vẫn đ/ốt một nén nhang, tôi lại bắt đầu hít hà đi/ên cuồ/ng.
Tôi nằm bò trên bàn, mặt mũi hớn hở, chỉ muốn hít cạn nén nhang trong một hơi.
Đang hít giữa chừng, tôi bỗng nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Ủa?
Lục Vũ đi tắm à?
Khóe môi tôi cứ nhếch lên không ngừng.
Tôi lập tức nhào đến!
"Lục Vũ, để em lau người cho anh nhé, he he!"
"Lục Vũ, có cần em đưa quần áo không nào, he he he."
Sau tấm rèm, tôi thấy rõ hình bóng mờ ảo của anh.
Nam thần chỉ cách một tấm rèm mà tôi không dám liếc tr/ộm ư?
Dù sao cũng phải nhìn một cái chứ!
Dù có bị q/uỷ sai đến bắt đi ngay, tôi cũng không hối tiếc.
Tôi không kìm được những suy nghĩ linh tinh, cứ thế này chắc n/ổ tung mất.
Đúng lúc ấy, Lục Vũ khẽ ho một tiếng.
Tiếng nước đột ngột ngừng hẳn.
Giọng nói thanh lãnh của anh xuyên thẳng vào tai tôi: "Tống Diệu, trả quần đùi cho anh."
7.
Bên kia tấm rèm, Lục Vũ lần đầu tiên lên tiếng.
Tôi cúi xuống nhìn, không biết từ lúc nào tay mình đã ôm bộ đồ ngủ của anh.
Trong đó còn kẹp cả chiếc quần đùi.
Má tôi đỏ bừng cả lên!
Đáng lẽ phải ch*t tại chỗ mới phải!
Ồ không, tôi vốn đã là m/a rồi.
Nhưng không đúng, sao Lục Vũ có thể nghe thấy tôi nói chứ?
Tim tôi đ/ập thình thịch: "Anh... Anh nghe được em nói à?"
Sau tấm rèm, giọng Lục Vũ trầm khàn vang lên: "Ừ!"
Đầu óc tôi n/ổ tung.
A a a!
Anh nghe được ư?
Vậy những lần tôi lén nhìn anh, hôn tr/ộm anh, anh đều biết hết sao?
Thế thì tôi mất hết mặt mũi rồi còn đâu!
"Sao anh không nói sớm? Đến giờ mới chịu thổ lộ, để em một mình đ/ộc thoại bao lâu nay."