20
Tôi bê đạc lỉnh khỏi ký túc bạn cùng tay lại.
Họ ấp a ấp úng, lo lắng không biết có bị lừa không.
Tôi vỗ ng/ực trấn an mọi người, còn lật ra ảnh chụp màn hình Tống chuyển ba tháng lương một lúc sợ nuốt lời hôm đó.
"Tống không thích cậu đấy chứ?!" Bạn cùng hoảng.
Tôi phủ nhận lia lịa, nhưng không thích gốc của niềm hy vọng âm nảy mầm trong lòng.
Lời bạn khiến đề phòng, lén quan cử của Tống Tầm.
Những chi tiết nhỏ bị bỏ qua dần hiện ra.
Thời kỳ nghiệp, Tống bận tối mắt, nửa đêm ra uống nước vẫn ánh hắt qua khe làm việc.
Nhưng trước mặt tôi, luôn tỏ ra nhàn nhã.
Sáng nào cũng gặp dùng bữa, trêu "làm sếp sướng nhỉ", lúc ấy đáp "đương nhiên".
Cho đến một hôm không có tiết giờ, dậy muộn một tiếng.
Giờ đó Tống đã đến công ty.
Ấy mà...
Khi bước thang, online với chồng tài liệu trước mặt.
Thấy tôi, dập cuộc bằng một tục".
"Hôm nay không bận à?"
Tôi thong thả ngồi đối diện, vest chỉn chu, cùng dùng bữa nửa buổi.
Tống miệng nói công việc ít, kết tối đến bữa cơm cũng không kịp ăn. Lúc xong nằm phim với Hoàng Tử ba tập, mới về nhà trong men.
Anh xoay chìa khóa, ánh mắt u oán: "Mất chìa đóng không được".
Say không nhẹ.
Tôi thở dài đỡ vào phòng. Tống ôm lấy tôi, tựa bờ vai, một câu.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ, ngứa ngáy.
Thế bị m/a nhập:
"Tống Tầm, thích à?"
Anh im lặng hồi lâu. khi hối h/ận nhầm cảm, cúi người ngang tầm mắt tôi.
Ánh rực lửa, đầy vui sướng: "Cuối cùng cũng phát hiện ra không hẳn là ngốc".
Tống chờ đợi.
Tôi từ từ tiến gần. dựa lưng vào tường, nhón chân hôn anh.
Ừ, không hẳn là ngốc.
Chúng bắt không quá muộn.
-Hết-
Tác giả: Nhung An Cát